Cao Hồng Anh cũng    quản lý Dân Phúc nên chỉ hỏi Thẩm Văn Tinh: “Vậy giấy thông báo thì ,  cầm cho  xem ?”
Thẩm Văn Tinh mỉm , đáp: “Vẫn  nhận  ạ, nhưng con  hỏi  ở văn phòng tuyển sinh , bọn họ  chỉ cần là  qua điểm sàn, trong vòng một tuần  thể nhận  giấy thông báo.”
Cao Hồng Anh  trừng mắt : “Sao vẫn  nhận  giấy thông báo?”
Diệp Bảo Châu  từng   nhiều văn niên đại ,  năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học cũng  thể lập tức nhận  giấy thông báo ngay,   nhiều   đợi  lâu mới nhận  giấy thông báo: “Vậy cứ đợi , dù  chúng  cũng qua điểm sàn  mà.”
Tuy rằng vẫn  nhận  giấy thông báo nhưng lúc , Cao Hồng Anh cũng  quản  nhiều như  nữa, bà  chỉ : “Mẹ  về nhà  chuyện  với cha con ngay mới , kêu ông  gọi   bạn bè tới ăn uống một bữa.”
Thẩm Văn Tinh vội vàng kéo bà  ,  khanh khách : “Mẹ ơi, chúng  đừng vội, vẫn  nhận  giấy thông báo nữa mà,  nhận  giấy thông báo cũng  tiện  gì cả.”
Cao Hồng Anh và Diệp Bảo Châu cũng  suy nghĩ giống như , dù  thì cũng  qua điểm sàn và  đăng tên lên , cho nên lấy  giấy thông báo cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Bà  còn   gì thì Diệp Bảo Châu  bảo: “Mẹ, chúng  đừng rêu rao  ngoài , lấy  giấy thông báo  chúng   mời   tới ăn cơm cũng  muộn.”
Lục Thiệu Huy cũng  cùng suy nghĩ với Diệp Bảo Châu,   Cao Hồng Anh và : “Năm nay đại viện cũng   nhiều  tham gia,  khả năng  khác  đỗ, nếu chúng  rêu rao trắng trợn quá sẽ   nhiều  ghen ghét, con cũng cảm thấy cứ đợi  giấy thông báo     , như  sẽ  thỏa hơn.”
Lúc , Cao Hồng Anh cũng mới phản ứng , cảm thấy lười   cũng khá  lý, lỡ như    ghen ghét  giở trò  với bọn họ thì   ?
Bà   đè nén trái tim kích động , hít một   : “Vậy cũng ,   mời nữa , lát nữa về nhà chúng  chỉ  với cha các con thôi là .”
Nói xong, bà    Thẩm Văn Tinh: “ , con   thấy Vu Tuệ qua điểm sàn ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-811.html.]
…
Thẩm Văn Tinh lắc đầu: “Con   thấy tên của cô , nhưng hình như cô  cũng  cùng một khu phố với chúng con, đợi lát nữa về đại viện   thể hỏi thử xem .”
Cao Hồng Anh nhớ  , Văn Tinh với Vu Tuệ   cùng một nhà xưởng cho nên phố cũng khác , cho dù Vu Tuệ  qua điểm sàn thì bọn họ cũng   cách nào  : “Vậy lát nữa con về nhà  với  con một tiếng nhé, để bà  cùng chung vui.”
Thẩm Văn Tinh  đáp: “Năm nay là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, nhiệt độ quan tâm quá cao, khỏi cần con  thì bà  chắc hẳn cũng sẽ  thôi. Đại tạp viện bọn con  mấy  cũng  thi, đều đang  chằm chằm  thành tích, ngay  là thứ bảy, buổi tối con  về bên đó cũng .”
Cao Hồng Anh nghĩ ngợi thấy cũng đúng, nên cũng   gì thêm nữa.
Mà Diệp Bảo Châu cũng nghĩ đến lời mà Thẩm Văn Tinh  mới ,  hỏi cô : “Em     qua điểm sàn bên xưởng  chỉ  em, Tiểu Trương ban hậu cần và một thanh niên trí thức trong phân xưởng thôi đúng , là phân xưởng nào?”
Thảm Văn Tinh đáp: “Là phân xưởng sáu ạ, một đồng chí thanh niên trí thức nữa,   bọn họ  cùng em qua đó xem, chắc hẳn đều  hết.”
Diệp Bảo Châu nhướng mày: “Không  Phương Mỹ Kỳ và Tống Minh Trân?”
Thẩm Văn Tinh gật đầu, tuy rằng Tống Minh Trân  báo danh với danh nghĩa của nhà xưởng nhưng nhà cô   ở Dân Phúc, cũng báo danh ở khu phố , cho nên nếu qua điểm sàn thì chắc hẳn Thẩm Văn Tinh sẽ  thấy ngay: “Em  hai   cũng  hề thấy tên của cô ,  loại trừ khả năng  rớt .”
Diệp Bảo Châu cảm thấy tuy Tống Minh Trân ở nông trường cải tạo lao động ba năm nhưng dù  thì cô ả cũng là nữ chính trong sách,  khả năng sẽ mang hào quang nữ chính nên  thi kiểu gì cũng  thể quá kém chứ.
Tống Minh Trân đang ở văn phòng tuyển sinh  phố xem bảng cũng  suy nghĩ chung như . Cô ả là học sinh cấp ba, tuy rằng  cải tạo lao động ba năm nhưng kiến thức vẫn còn ghi nhớ trong đầu. Lúc cô ả  bài còn cảm thấy bài  dễ cho nên  tự tin rằng   thể thi đỗ.