Vu Tuệ vốn khó chịu, bây giờ   Cao Hồng Anh vô tình vạch trần, cũng   lòng   mà  lọt tai lời của Giang Tú Linh nữa, chỉ tùy tiện gật đầu, nùm một tiếng   về phòng.
Nỗi buồn, niềm vui và đau xót của con  là thứ  thể hiểu , bên , Vu Tuệ đang  đến mức hai mắt sung vù thì bên , Diệp Bảo Châu  đang múa bút thành văn, chuẩn  cho bài thi ngày mốt với tâm trạng vui sướng.
Lần  đối với cô mà  chính là cơ hội ngàn năm  một, cô nhất định  bước  khỏi bộ phận đóng hàng, bước  khỏi dây chuyền sản xuất!
Rất nhanh  đến thứ bảy, chính là hôm thi tuyển !
…
Tối hôm qua Diệp Bảo Châu chẳng hiểu   hưng phấn, cho nên hôm nay dậy sớm hơn bình thường, cô đánh răng xong thì Cao Hồng Anh cũng  nấu mì xong.
Cao Hồng Anh bưng mì lên bàn, nhớ hình như hôm nay Diệp Bảo Châu  thi nên xác định  với cô: “Hôm nay con thi  đúng ? Đông  ?”
Diệp Bảo Châu mỉm  đáp: “Vâng, đông lắm  ạ, cho nên bọn con  chia tốp thi, con thi buổi sáng, lát nữa chín giờ sẽ bắt đầu.”
Cao Hồng Anh  ngờ bọn họ  đông đến mức  chia tốp thi, sợ cô  gánh nặng tâm lý nên an ủi: “Thật  tuyển công nhân nội bộ thường thì câu hỏi sẽ  quá khó, con cũng từng  trong dây chuyền sản xuất , cũng hiểu dây chuyền sản xuất của công nhân cho nên đừng khẩn trương, thi xong chính là thắng lợi.”
Diệp Bảo Châu cũng  bà  đang an ủi : “Mẹ,  yên tâm, hai hôm nay con   qua mấy đề thi   , con cảm thấy vấn đề  lớn .”
Cao Hồng Anh gật đầu, cô  tự tin mới là  nhất, nếu thật sự  thi đỗ    kêu Dương Cầm giúp một chút, giới thiệu cô đến Hội phụ nữ, cũng  hơn là ở trong dây chuyền sản xuất đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-92.html.]
Lục Thiệu Lan   lời của Diệp Bảo Châu mà trong lòng hừ nhẹ một tiếng, cũng   cô lấy   tự tin, mỗi năm đề thi tuyển công nhân của công xương mỗi khác, cô cho rằng  đề  đây thì  tác dụng , đúng là  ngu  tự tin.
 thấy  cô  như , Lục Thiệu Lan chỉ bĩu môi, thầm nghĩ nếu Diệp Bảo Châu  đỗ,  cô  chắc chắn sẽ  tay giúp, thật đúng là hời cho Diệp Bảo Châu quá, gả  nhà họ Lục lợi ích gì cũng chiếm hết, nghĩ thôi  thấy tức .
Tuy rằng bây giờ   vui gì nhưng cô  sẽ   toạc móng heo  như  đây, mà vội vàng ăn xong bữa sáng, ném  một câu   khỏi cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc Lục Thiệu Lan bước  khỏi đại viện  vặn  thấy Vu Tuệ cũng từ một bên khác  qua, chuyện tối hôm qua tuy rằng Vu Tuệ  tức nhưng cô  cũng hiểu , bọn họ cũng là bạn bè nhiều năm cho nên bây giờ hai   hòa thuận như lúc ban đầu .
Cô   hôm nay Vu Tuệ cũng  thi, đang định  lên chào hỏi thì Vu Tuệ chạy qua hỏi cô : “Cậu giúp tớ hỏi thăm ? Lần  Diệp Bảo Châu ở trường thi nào?”
Lục Thiệu Lan  cô   xong cũng sững sờ, hình như quên mất chuyện mà Vu Tuệ nhờ vả , bây giờ hai  bọn họ  mới  lành xong, nếu  cô  quên  Vu Tuệ chắc chắn sẽ bực , nên mới bảo: “Chị    chuyện  với tớ.”
Vu Tuệ  thế thì nhíu mày,  ngờ Diệp Bảo Châu  nhỏ mọn như thế, chỉ hỏi trường thi thôi mà,  gì   mà  ? Chẳng qua hai  bọn họ chắc chắn  cùng một trường thi, cô   định để tâm đến chuyện  nên  hỏi: “Vậy    ngoài ?”
Lần   khi  Cao Hồng Anh đánh tiếng xong, Lục Thiệu Lan thật sự    với Vu Tuệ về Lục Thiệu Huy cho lắm, nhưng dù  tối qua cô  cũng vì  nên mới  mắng, cho nên đành đáp: “Vẫn , chắc là bây giờ bọn họ còn đang ăn sáng,    dậy sớm như ,   chín giờ mới bắt đầu thi  ?”
Vu Tuệ nhướng mày, cũng      đợi Lục Thiệu Huy ở cổng xưởng nên chỉ bảo: “Tớ  ngủ  mới dứt khoát dậy sớm một chút.”
Nói xong, trong đáy mắt đen láy của cô  hiện lên ý : “Cậu    Diệp Bảo Châu chuẩn  thế nào ?”
Lục Thiệu Lan  thế  nghĩ đến bộ dạng tự tin   của Diệp Bảo Châu,  nhịn  mà nhíu mày: “Chị  cũng   với tớ chuyện , chẳng qua tớ thấy chị   tự tin, chắc là cũng chuẩn  một chút.”