Rất nhanh    mang bài thi tới,   lập tức yên tĩnh,  coi thi  cũng   lời thừa thãi với bọn họ,  khi  xong quy tắc trường thi với   lập tức phát bài thi xuống.
Diệp Bảo Châu cầm  bài thi  qua, quả nhiên cũng tương tự với Lục Thiệu Huy    đó,  cơ bản bên  chính là lịch sử phát triển của công xưởng và một vài câu hỏi liên quan đến thực phẩm. Mấy cái  cô đều   qua, trong đầu đều nhớ cả cho nên   nhanh.
Mà phía  chính là một vài câu hỏi về kỳ vọng đối với xưởng và tư tưởng chính trị, kỳ vọng là câu hỏi tự do, thuộc tính mở rộng,  khó. Cái thật sự khó nhất chính là câu hỏi liên quan đến chính trị, dựa theo bối cảnh hiện tại, cô  thể tùy tiện hạ bút  giống như  đó .
Chẳng qua mấy câu hỏi chính trị  dựa theo lý giải hiện tại của cô thì quan trọng nhất vẫn là xem ý nghĩa thể hiện  trong nội dung trả lời  lành mạnh , tích cực tiến bộ , phù hợp với tư tưởng cách mạng , cho nên khi cô trả lời  cố hết sức để suy nghĩ dựa theo phương hướng đó, nghĩ cho dù  kém cũng  kém  đến .
Rất nhanh, nửa tiếng  trôi qua,  coi thi hô một tiếng,   đều giao bài thi lên, trong lúc nhất thời, một đám    khỏi hội trường, bắt đầu bàn tán xôn xao về bài thi  .
“Thi cái gì  chứ, lịch sử phát triển mà cũng  thi,   ngờ còn  phương diện  nữa.”
“Vậy mà còn kiểm tra luôn giá, xưởng chúng  nhiều đồ như thế, một   đóng hàng nào nhớ  nhiều như .”
“ đó, cô  xem,     đề nghĩ kiểu gì mà cho chúng  thi giá, bình thường ai  để ý mấy cái  .”
“Kỳ vọng là cái gì,  hy vọng công xưởng mỗi tháng cho  năm mươi đồng mà cũng  dám …”
“Bỏ  bỏ , quan trọng là tham gia,     văn phòng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-94.html.]
Bây giờ Triệu Hiểu Hồng cũng  suy nghĩ giống như của mấy  bọn họ, thật sự quan trọng là  tham gia,     văn phòng. Cô   Diệp Bảo Châu,  với vẻ mặt khổ qua: “Đã  tuyển công nhân nội bộ để quan tâm  nhà  cho nên câu hỏi sẽ đơn giản, nhưng  trông thì đơn giản chứ   cũng  đơn giản.”
Diệp Bảo Châu liếc mắt  bản mặt than thở của cô , cũng  cô  chắc hẳn cảm thấy chẳng    nên an ủi: “Đừng nghĩ nữa, dù  cũng thi xong , đợi kết quả     .”
Bây giờ  thi xong, cũng chỉ  thể như , Triệu Hiểu Hồng  thấy Diệp Bảo Châu  vẻ thong thả nhàn nhã, mới hỏi: “Cô cảm thấy thế nào,   ?”
Diệp Bảo Châu tự cảm thấy vô cùng , nhưng bây giờ   đều đang buồn thối ruột, cô cũng  tiện thể hiện  quá  mà chỉ gật đầu: “Cũng tạm,   chuẩn  một ít nên chắc  thể qua.”
Vừa dứt lời, hai    thấy phía  truyền tới tiếng  ầm, bọn họ   đầu   trông thấy mấy  Phương Mỹ Kỳ và Tống Minh Trân  cách phía  bọn họ  xa.
Phương Mỹ Kỳ  về phía bọn họ,  khẩy : “Mọi  mới   khỏi hội trường, còn    nào khoa trương    thể đỗ như ,  ngờ   vài  tự tin mù quáng như thế.”
Bên cạnh   hùa theo cô : “Tự tin  , nhưng cũng  nên  chắc chắn như , câu hỏi   cũng  phức tạp.”
Triệu Hiểu Hồng  với Diệp Bảo Châu, cho nên cũng chẳng  hảo cảm gì với Phương Mỹ Kỳ và Tống Minh Trân, lúc   thấy Phương Mỹ Kỳ giở giọng quái đản, cô  nhíu mày lạnh lùng : “Có gì  mà  ,  khác tự tin mà cô cũng  quản?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phương Mỹ Kỳ liếc mắt  hai , ánh mắt rơi lên  Diệp Bảo Châu, khóe miệng nhếch lên ý : “ chỉ sợ lúc  kết quả   vài   vả mặt, đến khi  mặt cô  sẽ đỏ phừng phừng như  lửa thiêu .”
Diệp Bảo Châu híp mắt , đại khái là bên cạnh nữ chính Tống Minh Trân cần một nữ phụ thiểu năng  tay sai , cho nên Phương Mỹ Kỳ cứ quấn lấy cô  buông, cô cũng  ghét đấu võ mồm với  khác, nhưng  vài lời, bạn   thì trong lòng   thoải mái.
Cho nên cô  qua, mỉm  bảo: “Có thể đỗ    cũng  chắc, cơ mà,  chắc  thể hơn điểm loại ngu si như cô.”