Lục Thiệu Huy  chằm chằm  cô với ánh mắt sáng quắc, bây giờ trong đầu chỉ  là một vài hình ảnh    mờ,    thể   .
Anh cũng chẳng hề nghĩ ngợi mà : “Làm.”
Nói xong,  “vụt” một cái  dậy khỏi giường, Diệp Bảo Châu còn  phản ứng      đàn ông bế lên,  khi xoay một vòng, cô   ném lên giường, cũng may giường êm, bằng  cô  đá  đàn ông  một cước thì  .
Đang nghĩ thì  đàn ông  đè lên ,  đó tay  kéo dây đèn bên cạnh, trong phòng lập tức chìm  bóng tối.
Diệp Bảo Châu  trợn mắt lên : “Anh tắt đèn  gì?”
Trong bóng tối, giọng  mềm mại của cô gái thì thầm, giống như đang biểu đạt sự bất mãn bây giờ của cô, nhưng lọt  trong tay của Lục Thiệu Huy  giống như đang  nũng.
Trái tim  đập như trống dồn, thậm nghĩ,  cái đó   đều tắt đèn  ?
Anh nuốt nước miếng, giọng  mang theo âm trầm thấp, cũng vô thức trở nên khàn hơn:: “Cái đó,   chúng  định  chút gì đó  ?”
Diệp Bảo Châu phì : “Định  chút gì đó?”
“Chính là cái đó?”
“Cái nào cơ?”
“Dù  cũng là cái đó…”
Trong đêm, trái tim  đàn ông đập “bang bang”, trong căn phòng yên tĩnh như   vang “thùng thùng”, tiếng  cao hơn tiếng .
Diệp Bảo Châu ôm cổ , dựa  ánh trắng  sáng tỏ bên ngoài cửa sổ, cô ngẩng đầu, cắn lên môi : “Rốt cuộc là cái nào em cũng  hiểu,   em  ,    gì?”
Nhận  lời mời của cô,  đàn ông  giật , lúc  tầm  của   thích ứng với bóng tối trong phòng,  thể tìm chuẩn  môi cô gái ở ,  nôn nóng ấn môi lên, nuốt  bộ  thở của cô xuống.
Trước lúc đó, tuy  chỉ là tay mơ nhưng cũng  học hỏi mấy  em   cha ,  điều bây giờ mới phát hiện  lý thuyết là một chuyện mà hiện thực  là một chuyện khác, đặc biệt còn là trong bóng tối như hũ nút thế .
“Là ở đây?”
“… Không  mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-97.html.]
“Vậy ở đây…”
“Không đúng…”
“Không đúng  đúng…”
Trong bóng tối, tiếng  của cô gái giống như tiếng chuông vang lên: “Lục Thiệu Huy,     đó,   thì để em tới?”
“…”
“Được!”
Ở thời điểm  đương nhiên đàn ông  thể nhận thua,  thể   . Lục Thiệu Huy nhờ chút ánh trăng bên ngoài cửa sổ   cô, cúi đầu, cắn viên kẹo mật .
Sau đó đối với  vận động  hai   tiến hành giao lưu  thiện, vô cùng khắc sâu, vô cùng kịch liệt và vô cùng vui vẻ. Đợi ánh đèn trong phòng  sáng lên, thời gian  qua hơn một tiếng.
Cả  Diệp Bảo Châu  mướt mồ hôi   giường, cô chậm rãi đè nén thần kinh còn đang hưng phấn của , phát hiện  bên cạnh  quá yên tĩnh mới  đầu,  thấy  đàn ông  giường  lưng  với , nửa bên  nghiêng , còn cầm chăn phủ lên cả  , chỉ lộ  mỗi nửa cái đầu.
Diệp Bảo Châu  một tiếng,  dịch  qua đó, kề sát bên cạnh  đàn ông, vỗ nhẹ lên bả vai : “Gì ? Vừa  em   đau hả?”
Dứt lời, Lục Thiệu Huy cảm thấy  đúng, chợt  phắt  qua,  thấy gương mặt đỏ tưng bừng của cô, trong đáy mắt long lanh đó mang theo ý  tràn ngập  qua.
Bốn mắt  , bầu  khí dường như ngưng đọng vài giây.
Lập tức kéo cái chăn mỏng xuống,  qua với vẻ mặt bất mãn: “Nói gì , lời  nên là  hỏi em mới đúng.”
Nói xong,  chống   dậy,  nhanh  giơ tay ôm cô, thấy mái tóc của cô  rối, dáng  mảnh khảnh cũng trở nên vô cùng kiều diễm và xinh   ánh đèn mờ ảo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt của  vô thức  chằm chằm, giọng  trầm thấp đó vẫn  khàn: “Em  nóng ? Có cần   lấy ít nước lau  cho em ?”
Diệp Bảo Châu nâng mắt  , thấy gương mặt tuấn tú đó của , vì  nét đỏ hây hây tô điểm mà trở nên càng thêm lập thể,  vài giọt mồ hôi chảy xuống từ hầu kết nhô cao, trượt xuống xương quai xanh,  cố ý giấu  thở khiến cho đường nét cơ bụng rõ ràng cũng trở nên khắc sâu hơn vài phần.
Một bữa thịnh yến thị giác như  luôn  thể khiến   nhịn  mà  núi  trông núi nọ, cho dù cô  là một  phụ nữ dè dặt.
Cô quấn lấy , lông mi nhẹ nhàng nâng lên, đôi mắt sáng ngời   với vẻ  đăm chiêu: “Hửm?”