Vì . Buổi chiều,   uống  trong biệt thự của nhà họ Chu ở thành phố .
"Học trưởng  gì cứ  thẳng."  đặt cốc  xuống,  thẳng  đối phương. Không  hành động  của   giống Ninh Thù Ngôn.
Nụ   môi Chu Tề Lâm nhạt ,   hồi lâu mới : "Hạ Trầm, em sợ . Hoặc  cách khác, em từng sợ ."
Chu Tề Lâm  hổ danh là kẻ biến thái tỉ mỉ,  trúng tim đen.
Thấy   định tiếp lời, Chu Tề Lâm  tiếp: "Lần đầu tiên gặp mặt, mặt em như khắc mấy chữ đừng  gần,  khó để   chú ý." Anh  thở dài: "      gì khiến em đề phòng  như .  nếu là vì bạn của em, Ninh Thù Ngôn, thì em yên tâm,    còn tiếp cận cô  nữa."
Vẻ mặt của Chu Tề Lâm hiếm khi chân thành như .  trong mắt  lóe lên tia sáng khác.
"Học trưởng     sợ hãi đấy."    cho   cơ hội  tiếp, quyết định giả ngu ứng vạn biến.
 Chu Tề Lâm  mắc mưu, hoặc  là    đoán   sẽ trả lời như . "Hạ Trầm, em là  thông minh."
Cảm ơn,  đúng là .  cúi đầu uống một ngụm ,  đáp .
"Em thông minh như ,  nghĩ đến việc thực chất Ninh Thù Ngôn là đàn ông ?"
"Phụt..." Ngụm   uống  miệng  bộ   phun  ngoài.  nhướng mày  đối phương,  mặt như  ba chữ to đùng: Anh điên ?
Chu Tề Lâm  cảm thấy vui vẻ  phản ứng  của ,   chậm rãi : "Giang Lịch tưởng rằng chỉ   nó điều tra  , cho nên tối qua  lấy chuyện   con bài để giữ em ."
 đè nén sự hoang đường trong lòng, dùng khăn giấy lau miệng đáp: "Vậy học trưởng  bụng đến mức  cho  ?"
Chu Tề Lâm     tin  , chỉ  bất đắc dĩ: " chỉ  em tin tưởng  hơn một chút."
"Khát vọng cao cả đấy."   nhịn    suy nghĩ trong lòng.
Chu Tề Lâm: "..."
"Đây là tư liệu  điều tra  thời gian , bên trong  giấy khai sinh và thông tin  phận thật của Ninh Thù Ngôn." Chu Tề Lâm tiến  gần, đưa một xấp tài liệu đến  mặt , cúi  xuống bên tai  thì thầm. "Em  tin , nhưng sự thật thì  thể nào giả dối . Ninh Thù Ngôn nhắc nhở em  đề phòng , nhưng bản    cũng chả  thứ   gì..."
Lời còn  dứt,   một bóng đen đá văng  đất.  trợn tròn mắt. Chuyện gì thế . Báo ứng hiện đời ?   về phía  đến.
Một mái tóc dài  buộc   đầu, bộ vest thoải mái trung tính theo động tác mà mở , mang theo vẻ phong trần khó tả. Dưới khuôn mặt  mỹ là... yết hầu.
Tác giả, cô  đây, chúng   chuyện chút nào.
Ninh Thù Ngôn chắn  mặt , một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y  một cách bất an.  thuận theo ánh mắt nghi hoặc  về phía cửa lớn, thì thấy mấy tên vệ sĩ  la liệt ở cửa. Trên mặt đất chắc là tấm thẻ từ mà Ninh Thù Ngôn vứt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-toi-cuop-mat-nguoi-phu-nu-duoc-cac-nam-phu-yeu-sau-dam/p7.html.]
  nhịn  lên tiếng. 
"Học trưởng, thẻ   loại , vẫn nên tự  giữ thì hơn."
Chu Tề Lâm: "..."
Ninh Thù Ngôn   đầu , chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y  hơn. Chu Tề Lâm  đáp  ,  đó  chằm chằm Ninh Thù Ngôn. Hồi lâu  mới chậm rãi : 
"Nếu   trong thời gian ngắn ngủi nửa năm nay,    lên kế hoạch thâu tóm  một tập đoàn lớn mạnh như nhà họ Ninh, thì chắc cũng sẽ   ai điều tra   phận thật của  , Ninh Thù Ngôn."
Người  gọi tên   gì, Chu Tề Lâm  ,  để tâm. 
"Thủ đoạn của  quả thật cao tay, giả gái suốt hai mươi năm, e rằng  cũng quên mất con  thật của  luôn ."
   ý tứ sâu xa trong lời  của Chu Tề Lâm, còn  kịp mở miệng    khác cắt ngang:
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
"Chu Tề Lâm,   cảnh cáo  ."
Giọng  trong trẻo như suối róc rách  núi, êm tai dễ .
Lại còn  nữa chứ.
 bất chợt nghĩ.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Chu Tề Lâm cứ như   chuyện gì buồn  lắm,  đến ngặt nghẽo  ngừng .
Đợi     đời, mới thong thả  dậy, chỉnh  quần áo như  sáng nay,   xuống đối diện.
"Nhị thiếu gia."
"Không đúng, với  phận của  và giao tình giữa hai nhà chúng ,   gọi  một tiếng “chú hai” mới ."
"Chú hai đúng là xinh  tuyệt trần."
: "..."
 lặng lẽ ngó đầu , thấy Ninh Thù Ngôn    bằng ánh mắt như   chết, trong lòng thầm thắp cho vị thiếu gia nhà họ Chu  một nén nhang.
Chu Tề Lâm, gan  cũng to phết.
"  một sở thích kỳ quặc." Chu Tề Lâm dường như    sắp c.h.ế.t đến nơi, vẫn thản nhiên . 
"    tất cả những thứ xinh , mà chú hai, tình cờ  là tác phẩm nghệ thuật kinh diễm nhất mà  từng thấy."
  Chu Tề Lâm tuyên bố “tự sát” mà mặt  đổi sắc, trong lòng kính phục   sát đất.