[Hức, chủ nhân chẳng bao giờ cho hệ thống ăn đồ ăn vặt…]
[Cậu mã code nào để ăn đồ ăn vặt ?]
Thôi, tạm biệt.
Hệ thống tối nay định du hành vũ trụ đây.
Lúc , Lôi Du, Tô Ý đặt niềm tin, đang đối mặt với ba phụ nữ trung niên bình thường, đầu đau như búa bổ.
“Cậu trai, chúng cũng thời buổi sống sót khó khăn lắm. Quái vật ăn thịt , sống là may mắn.”
“ thế, cơm ống tre và bánh chưng nhỏ là do mấy cô . Bình thường gặp sống sót ngang, tụi cô đều chia một ít. Tuy nhiều, nhưng thể giúp chút nào chút nấy.”
“Chúng lòng , các nỡ lòng nào từ chối chứ!”
Người phụ nữ cuối cùng giọng to, nhưng lời khiến khó phản bác.
Phản bác thế nào đây?
Người xa lạ gặp gỡ, mang đồ ăn đến tặng, khoe thương hiệu “ việc ”.
Hai thùng đồ ăn lớn, tay xách đến đỏ cả lên, là ba phụ nữ lớn tuổi mạo hiểm mang tới.
“Thơm quá! Mấy cô thật.”
Mũm mĩm ngửi mùi cơm thơm, hít hà, tươi với mấy cô bác mộc mạc ngoài cửa.
Bụng đói meo .
Hơn nữa, chỉ dám hoạt động ở khu vực đội trưởng Lôi dọn sạch. Quan trọng là khu chẳng tìm gì ăn cả.
Cơm và bánh chưng đúng là cứu tinh lúc hoạn nạn!
“Cậu bớt bớt , đời gì bữa trưa miễn phí.”
Tiểu Mạn im lặng nãy giờ, đột nhiên túm cổ áo Chung Dương, kéo cái đầu sắp thò khe cửa về.
“Ôi cô gái nhỏ gì thế? Tụi cô bụng mang đồ ăn tới, những ngang đây ai điều như cô.”
Người phụ nữ cao nhất liếc mắt, trông như tức giận vì lòng chà đạp.
“Thôi nào, ngoài đường, cẩn thận một chút cũng là chuyện .”
Người phụ nữ thấp bé mỉm hiền hòa, xoa dịu tình hình.
“Cậu trai, nếu đói thì cứ lấy ăn . Chút đồ ăn tụi cô thiếu. Với , tối thế tìm đồ ăn chắc an !”
Dân thị trấn như họ thường thói quen tích trữ lương thực, trong nhà ít nhiều cũng kho thóc.
Lôi Du vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
“Cảm ơn lòng của các cô, nhưng chúng thể nhận. Các cô giữ mà dùng, đồ ăn giờ quý lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-xinh-dep-trong-truyen-mat-the-duoc-nam-chinh-cung-chieu-den-nghien-hboe/chuong-96-2.html.]
Dù mấy vấn đề , họ cũng sẽ nhận đồ ăn.
Dù là lòng thật, họ cũng lấy đồ ăn của thường.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Họ khả năng tìm vật tư, nhưng thường thì khó khăn hơn nhiều.
“Cậu sợ đồ ăn vấn đề ? Nếu tin, tụi cô thể ăn thử mặt các .”
Vậy là nghi ngờ nữa chứ!
“Không cần , chúng xin nhận lòng , nhưng đồ ăn chúng lấy. Các cô giữ , đồ ăn bây giờ quý giá, đừng lãng phí cho chúng .”
Thái độ của Lôi Du kiên quyết.
Đàm Tử Húc và Thạch Lâm cũng nghĩ .
Thẩm Tinh Ngộ gì, nhưng lùi một bước, lặng lẽ từ chối.
“Ọt.”
Trong bầu khí ngượng, Chung Dương hổ sờ cái bụng béo tròn.
“ Ngại quá, đói.”
Cậu hiểu nổi, nhận cơm thơm thế ? Lại còn bánh chưng lá tre, món thích nhất.
Đội trưởng Lôi bọn họ mạnh, chẳng lo ăn uống, nhưng mấy họ thì khác, giờ chẳng gì bỏ bụng cả.
“Cậu trai, đây, cô cho đồ ăn, lấy bao nhiêu cũng . Còn trẻ mà đừng để đói!”
Như tìm nhận đồ ăn, phụ nữ thấp bé dịu dàng vẫy tay với Chung Dương.
Tề Lai cũng lặng lẽ nuốt nước bọt.
Phải công nhận, mấy món thơm thật.
dám quyết, chỉ sang Lôi Du.
Ý tứ rõ ràng: “Tụi em lấy ?”
“Lo gì chứ, tụi cô bỏ độc.”
Người phụ nữ cao lớn vẻ sốt ruột, lập tức mở nắp thùng, bóc một cái bánh chưng cắn một miếng to.
“Lằng nhằng mãi, cứ tưởng thiên hạ chắc! Tụi cô vất vả mang tới, cuối cùng còn chẳng cảm ơn.”
Lôi Du lườm một cái, suýt nữa chỉ mặt đặt tên: “…”
Tiêu Từ còn về?
Mau tới chữa cái đầu đau cho …