Trong đại sảnh một mảnh ồn ào, chúc mừng những môn phái đạt bí tịch, đang bát quái, đang đàm luận các phái bảo vật gì.
Kim Du hội tụ nội lực ở miệng, lời truyền đến bộ đại sảnh: "Chư vị, hãy yên lặng một chút, kế tiếp Kim mỗ mở rương, chư vị thể quyết định ai tới chép bí tịch ."
"Nhiều chứng kiến như , Kim mỗ tuyệt đối sẽ giở trò bịp bợm, bại hoại thanh danh sơn trang Kim Xà. Kế tiếp khi năm phái chép bí tịch xong, thể tự rời khỏi sơn trang Kim Xà, về phần chọn, hiện tại liền thể rời ."
Trong nhà dần dần an tĩnh , ai rời bây giờ, ánh mắt đều năm thế lực lớn đạt bí tịch.
Ngọc Hồng Y phái Nga Mi chủ động : "Không bằng phái Hoa Sơn , phái Hoa Sơn là đại phái nhất giang hồ, nên là đầu tiên."
Bích Thủy Kiếm từ chối : "Phái Hoa Sơn cách sơn trang Kim Xà xa, chúng gấp, chư vị chép ."
Về phần hai vị may mắn Bùi Tịch và Minh Dập, hai thật vội, đều ở một bên xem kịch.
Lúc đảo chủ Giang Nguyệt Đảo lên, : "Giang Nguyệt Đảo đường xá xa xôi, khỏi đường phát sinh chuyện, liền mặt dày lên ."
Những khác đều ngại, đảo chủ Giang Nguyệt Đảo lên , chiếc bàn nhỏ ở giữa.
Kim Du : "Đảo chủ chờ một lát."
Nói xong, ông liền lấy một chiếc chìa khóa đồng từ bên hông, mở khoá rương gỗ đỏ.
Vô đôi mắt đều một màn , chỉ thấy Kim Du duỗi tay đến cái rương, hai tay cầm một quyển sách da cổ xưa bìa vàng, trân trọng đặt khay bên cạnh.
"Chính là nó, đảo chủ cẩn thận lật xem, cẩn thận chép."
Kim Du mang khay tới mặt đảo chủ Giang Nguyệt Đảo, mỉm chỗ cũ, bưng lên một ly , chậm rãi uống một ngụm.
Đảo chủ Giang Nguyệt Đảo khẩn trương xoa xoa tay quần áo, mới dám sờ quyển sách .
Giờ khắc , ai cũng chú ý tới, nụ mặt một vị công tử bạch y tuấn nhã dần dần cứng đờ.
Trừ An Cửu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-131.html.]
An Cửu liếc một cái, cố gắng kìm nén khóe miệng nhếch lên.
Nàng còn tưởng rằng thể tiếp tục bình tĩnh chứ?
Trong lòng An Cửu , lúc nàng và Bùi Tịch cách thông tin, sẽ Kim Yến Uyển trả bí tịch nguyên bản, cho nên mới thể đánh một cái trở tay kịp.
Không thể , xem đại phản diện ăn mệt, còn sảng khoái.
Lúc sách cảm thấy phản diện điên khùng thực kích thích, nhưng khi chân chính thế giới , ở chung với thật, An Cửu phát hiện kỳ thật thể để ý đến điều đó.
Nàng cách nào bàng quang tổn thương khác, cách nào trơ mắt những vai phụ rơi vận mệnh bi thảm, cũng khả năng yên đến.
Tuy rằng nàng ích kỷ, khi thật sự c.h.ế.t ở mặt, nàng chỉ cần duỗi tay kéo một phen là thể đổi hết thảy, ai thể chân chính thờ ơ ?
Nàng rốt cuộc vẫn là tới từ thời đại hòa bình xã hội văn minh, nàng thuộc về thế giới .
Bùi Tịch rõ ràng cần bí tịch, vẫn lựa chọn trộm nó, mà để cho cần.
Hắn rõ ràng tương lai, nhưng vẫn để nó tiếp tục phát sinh, thậm chí còn âm thầm quạt gió thêm củi.
Bởi thể thấy nội tâm lạnh nhạt và thờ ơ.
An Cửu mỗi tưởng tượng, liền loại cảm giác hãi hùng khiếp vía, cho nên nàng cũng dám suy nghĩ sâu xa.
Đang lúc xuất thần, đảo chủ Giang Nguyệt Đảo bên cẩn thận mở trang thứ nhất.
"Thịnh hội như thế, bổn tọa thể tới xem?"
lúc , một giọng nam thình lình từ ngoài cửa truyền đến, phảng phất như sấm sét giữa trời nắng, vang vọng trong tai .
Thanh âm ẩn chứa nội lực dày nặng, An Cửu chỉ cảm thấy màng tai như thứ gì thật mạnh đ.â.m , một tiếng vù vù.
Nàng lắc lư , giơ tay đỡ lấy mặt bàn mới vững.