Sau khi Hoa Mị độc c.h.ế.t Hoa Tình, Hoa Huyền liền phế đan điền bà , bình thường khi việc gì, sẽ nhốt bà ở .
Còn tới gần gác mái, Hoa Huyền liền thấy tiếng gào rống cuồng loạn của nữ nhân truyền đến từ bầu trời đêm.
Sắc mặt bất biến, bay lên gác mái, đến mở cửa phòng, thể thấy mảnh sứ đầy đất, mặt đất hỗn độn.
Từ khi Hoa Mị đây, nhà ở lúc nào sạch sẽ.
Nhìn thấy ảnh Hoa Huyền, Hoa Mị cuối cùng khôi phục một chút lý trí, hai mắt bà chằm chằm đôi mắt Hoa Huyền, trong ánh mắt lướt qua một tia mê ly.
"Con trai, con đến ."
Mắt đen Hoa Huyền híp , lạnh lùng : "Đừng dùng cái ánh mắt đó ."
Đại khái đôi mắt thoạt giống nam nhân , bà điên luôn phát ngốc với đôi mắt , mỗi khi thấy ánh mắt của bà , Hoa Huyền đều ghê tởm.
"Con trai, con chuyện với như , là nương con." Hoa Mị .
Hoa Huyền nâng một bàn tay lên, chút để ý mà : "Phải ?"
Nụ của , Hoa Mị liền nhịn mà rùng một cái, tỉnh táo . Bà còn nhớ rõ ngày đó Hoa Huyền phế đan điền và võ công của bà thế nào, chút lưu tình.
quan trọng nhất chính là, lên, giống Bùi Chu.
Đáy mắt Hoa Mị hiện lên tiếc nuối mà mắt thường thể thấy .
Ánh mắt Hoa Huyền lạnh hơn, rốt cuộc vẫn kiềm chế, : "Mẫu , mang đến một tin, Dược Vương Cốc tới."
Hai mắt Hoa Mị sáng ngời: "Là ai?"
Trước bà vẫn tin Bùi Chu chết, như Bùi Chu, ông thể chết?
Ông hận bà như , thấy bà chết, Bùi Chu thể chết, Hoa Mị cực kỳ tin tưởng điều .
"Con trai Bùi Chu, Bùi Tịch." Hoa Huyền .
Hoa Mị ngẩn , nhanh bà liền phản ứng , khuôn mặt vặn vẹo giống quỷ: "Là con trai tiện nhân Hạ Nhan , ?"
Bà bước về phía Hoa Huyền, Hoa Huyền bà nổi điên, khi bà đến gần liền vung chưởng lên, Hoa Mị đột nhiên té lăn mặt đất.
Trên sàn nhà còn mảnh sứ vỡ, bà quỳ rạp xuống mảnh nhỏ, lòng bàn tay và đầu gối đều đ.â.m rách, chảy m.á.u đỏ tươi. Bà như cảm giác đau đớn, chỉ gắt gao ngửa đầu Hoa Huyền, trong đôi mắt trũng sâu tràn đầy thù hận thấu xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-229.html.]
"Con trai tiện nhân còn chết! Nó mà còn sống! Ta g.i.ế.c nó! Ta g.i.ế.c nó!"
Hoa Huyền cong môi, nhẹ nhàng : "Mẫu , nhanh thể gặp . Đi, g.i.ế.c , g.i.ế.c bọn họ."
Cao thủ võ lâm tới nhiều như , Hoa Huyền tự cho cao, nhưng cũng cảm thấy một thể ngăn cản.
Ma giáo dồi dào giống Trung Nguyên, nơi vốn hoang vắng, nhiều nguyện ý ở tại nơi khổ hàn , cao thủ trong giáo chỉ thể đếm đầu ngón tay. Giáo chúng phía tuy nhiều, nhưng phần lớn là lưu manh kiếm cơm, trọng dụng.
Cho nên, còn để Thánh Nữ trận.
-
Hôm đoàn An Cửu tiến đại mạc, thể trông thấy ngọn núi Minh Quang ở tận cùng trời đất nơi tọa lạc của Ma giáo, Lâm Thanh Nghiên mới nhận thư trả lời của Bùi Tịch.
"Bùi Tịch cũng tới, chỉ là chậm hơn chúng một bước. Bảo chúng , sẽ theo ." Lâm Thanh Nghiên .
An Cửu bật thốt lên: "Huynh tới gì? Một tên què, tới nơi chịu c.h.ế.t ?"
Lâm Thanh Nghiên sờ sờ mũi, còn , Hạ Tử Kình một bên liền : "Bùi y thuật lợi hại, Ma giáo Thánh Nữ, dùng độc g.i.ế.c , nếu Bùi ở đây cũng thể giải độc cho chúng ."
An Cửu mím môi, nhỏ giọng thầm một câu: "Vậy cũng cần ......"
Một ở gần đó thấy bọn họ chuyện với , xen mồm: "Cô nương cũng võ lâm, thể Bùi tiểu thần y như ? Y thuật của Bùi tiểu thần y thiên hạ vô song, tác dụng lớn với chúng ."
Dứt lời, còn đầy ẩn ý liếc An Cửu.
Lời trong lời ngoài đều đang nàng vô dụng.
An Cửu tức giận trừng nọ, thấy Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình cũng giúp nàng, dậm dậm chân chỗ khác.
Chờ làn váy đỏ của thiếu nữ biến mất ở lều trại, Lâm Thanh Nghiên mới giải thích: "Vị tiền bối , kỳ thật An Cửu đang lo lắng cho Bùi thần y đó. Cô chính là như , ngoài miệng buông tha ai, nhưng tâm địa ."
Hạ Tử Kình cũng liên tục gật đầu, đồng ý với Lâm Thanh Nghiên.
Nói như , trong lòng Lâm Thanh Nghiên vẫn chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, An Cửu cũng thích tức giận như , sẽ tức giận khi một câu?
Nàng nghĩ là an ủi, đến bên cạnh lều trại đóng quân, liền thấy bên trong truyền đến tiếng thiếu nữ tức giận mắng: "Bùi Tịch c.h.ế.t tiệt, trả lời một bức thư cho sẽ c.h.ế.t ?"
"Nam nhân thúi, bao giờ thư cho nữa!"