Trước mắt từng đợt choáng váng, An Cửu thể cảm giác thể lực cạn kiệt, da đau đớn khiến nàng tự chủ mà run rẩy, cuộn tròn .
Trong màn đêm u ám, nàng nhắm mắt, yên lặng chịu đựng đau đớn và cái lạnh do mồ hôi mang đến, ánh mắt sâu rừng rậm.
Ý thức dần dần mơ hồ, nàng thể với cơ thể như , vượt quá sức chịu đựng của thường, hiện tại thể cơ hồ đến cực hạn.
Đầu óc choáng váng, mí mắt dần dần trở nên nặng nề, thể chịu nổi mà trĩu xuống, tầm sắp chìm bóng tối.
Một trận tiếng cành lá rung động bỗng nhiên truyền đến.
An Cửu miễn cưỡng tập trung vài phần tinh thần, ngước mắt phía phát thanh âm.
Trong lòng nàng vài phần thấp thỏm, kỳ thật cách của nàng quá mạo hiểm, bởi vì ai , tới rốt cuộc sẽ là ai.
Có lẽ là Bùi Tịch, lẽ là Vu Thịnh, cũng lẽ là khác, hoặc là mãnh thú trong rừng.
Cho nên, đây chính là một coi mạng như tiền để đặt cược.
Cũng may, nàng thắng.
Thứ đầu tiên đập mắt An Cửu, là một bóng màu trắng.
Giờ phút trời sắp sáng, ánh sáng lờ mờ từ trời chiếu , phảng phất bao phủ quanh một tầng bạch quang.
Người nọ từ sâu trong rừng rậm tới, hình cao dài, đeo mặt nạ, giơ tay gạt bỏ những cành lá chắn đường, đến mặt nàng giống như thần tiên giáng thế.
Nếu nàng là An Cửu thật, nhất định sẽ đắm sâu ân tình ?
An Cửu trong lòng nghĩ như , đáng tiếc, một màn lãng mạn đẽ như thế, là một âm mưu.
"Phi, Phi Y...... Huynh tới thật ......"
Thiếu nữ tàng cây ngước khuôn mặt nhỏ, da nàng vốn trắng, giờ phút thoạt càng trắng bệch như tờ giấy. Cặp mắt đào hoa tươi động lòng vô lực rũ xuống, hàng mi dày như cánh bướm thương, cả như trong nháy mắt mất sắc thái.
Đặc biệt hồng y , nhiều chỗ rách, thậm chí lộ áo trong màu hồng nhạt.
Trên má, cổ, cánh tay nàng, cũng đọng ít vết máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-yeu-duoi-repz/chuong-58.html.]
Thiếu nữ như , như thể gặp chuyện cực kỳ , thê thảm chật vật, giống như đoá hoa nghiền nát, khắp hỗn độn.
Khi thấy An Cửu như , trong lòng Bùi Tịch nhảy dựng thật mạnh, đầu một chút cảm giác hối hận.
Sao thể để nàng ngoài một ban đêm!
Bùi Tịch bao giờ loại cảm giác , cho dù kiếp khi chết, cũng cảm thấy hối hận, nhưng giây phút cảm nhận .
Dường như nội tâm ngọn lửa, trong lồng n.g.ự.c xuất hiện một nỗi sợ.
An Cửu thể chết! Nàng tuyệt đối thể chuyện!
Nam nhân bước nhanh tiến đến, nhanh chóng nửa xổm xuống, đầu ngón tay thon dài dừng cổ tay thiếu nữ.
Theo biểu hiện của mạch tượng, nàng thương, ngoại thương nội thương đều . Cũng từng khác vũ nhục, cơ thể vẫn nguyên vẹn.
Sở dĩ dáng vẻ , tựa hồ là do thể lực tiêu hao quá mức, và sợ hãi quá mức chăng? Là lạc đường trong rừng ?
Kết quả chẩn bệnh hiện lên trong đầu, Bùi Tịch bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm, lúc mới phát giác lưng mướt mồ hôi mà hề .
Lúc mới tâm trạng trả lời nàng: "Ta tới ."
Giọng thiếu nữ nho nhỏ, thấp thấp : "Ta còn tưởng rằng...... Huynh sẽ tới......"
Suy nghĩ trở về, Bùi Tịch bình tĩnh , chậm rãi : "Nếu đáp ứng cô, nhất định sẽ đến."
Đôi mắt An Cửu gần như nhắm , nàng nhỏ giọng : "Gạt , thổi còi nhiều như , chỉ tới một ."
"Xin , là đến trễ."
"Phi Y" luôn ôn hòa, ôn nhu bao dung như gió mát trăng trong, cúi về phía , cánh tay vòng qua nách và đầu gối nàng, nhẹ nhàng bế thiếu nữ tàng cây lên, dậy về hướng mà tới.
"Ta đưa cô ."
Dáng thiếu nữ nhỏ xinh, rõ ràng ít thịt, nhưng ôm ở trong tay, nhẹ như trọng lượng.
Khuôn mặt nhỏ của nàng gối lên đầu vai , suy yếu nhắm hai mắt, lông mi thỉnh thoảng run rẩy một chút.