Trước khi , Giang Từ dặn dò Tô Cảnh Hành. Thứ là sư phụ dùng, là t.ử của , vốn nghĩa vụ giúp đỡ. Cố Vãn Nguyệt cũng lo lắng tiếp xúc với họ quá lâu, đến lúc hữu tâm trông thấy, sẽ liên lụy đến họ. "Đại sư , đây, chờ và phụ hộ tống t.h.u.ố.c về tông môn xong, sẽ tìm . Bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu đáp ứng,
"Được, Huyền Băng hoa cánh xin nhận. Cố Vãn Nguyệt gật đầu, hề dị nghị với sự sắp xếp . "
Tô Cảnh Hành đến nước , nếu Giang Lão Gia từ chối nữa, sẽ khiến vẻ già mồm. "
Hắn nhịn c.ắ.n lưỡi. "
Giang Lão Gia và những khác ở uống nóng gì, vội vã về. Cố Vãn Nguyệt liếc mắt nhận Tông Ly hình như thương, sắc mặt đổi, vội vàng tiến lên. "Ta thông báo Nguyệt Ảnh Vệ đến đây tiếp ứng chúng , đợi họ đến, chúng sẽ lập tức rời khỏi Huyền Băng tiểu trấn. "Mấy vị cứ yên tâm, khi việc trong tay giải quyết xong, chúng sẽ lập tức rời khỏi Huyền Băng tiểu trấn. "
Hắn chắp tay,
"Bây giờ còn chút sức lực nào để phân , thể lập tức qua thăm sư phụ . Sư tẩu xinh như , đúng, sư suất khí như , bao giờ mới thể gặp đây! "
Chillllllll girl !
"Ta . "
Tông Ly lắc đầu, cố gắng ẩn nhẫn điều gì đó, định phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Mạch Bạch bên cạnh vội vàng về phía Cố Vãn Nguyệt. "Cố Nương tử, gia chủ của chúng thương, liệu thể phiền cô xem giúp ? "
"Mạch Bạch! "
Tông Ly lạnh giọng quát lên, vốn để Cố Vãn Nguyệt lo lắng. "Chủ tử, vết thương của ngài cần trị liệu ngay. "
Mạch Bạch phần lo lắng, thể nào Tông Ly thờ ơ với cơ thể . Hắn vốn là hộ vệ của Tông Ly, nhiệm vụ là bảo vệ đối phương. "Nhanh lên, nhà , châm cứu cho ngươi! Nội thương nghiêm trọng như , ngươi mà là vết thương nhỏ! Hắn tang thà quả nhiên là lợi hại . "Được. "Đây là vết thương nhỏ ư? Thái độ chuyên nghiệp của nàng khiến Tông Ly sững sờ, ngay đó mặt lộ một vòng kiêu ngạo. Nàng bổ sung một câu. Không bắt mạch thì thôi, bắt mạch liền giật , nhịn vội vàng hỏi. "Ta , nghỉ ngơi một lát là . "
Tông Ly phẩy tay, rõ ràng để Cố Vãn Nguyệt bắt mạch cho . "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-phao-hoi-bi-luu-day-ta-mang-khong-gian-di-nghi-duong/798.html.]
"Giữa bằng hữu hai chữ phiền phức , bằng hữu gặp nạn, liền cần trượng nghĩa tương trợ! Người ngũ tạng lục phủ đều thương! Cố Vãn Nguyệt thuận thế đặt tay , bắt mạch một lát thận trọng :
"Ta châm cứu cho ngươi, ngươi tin tưởng ? "
Thần sắc Tông Ly trở nên trầm tĩnh, khẽ mỉm đưa tay ngả mặt Cố Vãn Nguyệt. hai tiếp xúc đến cùng nhiều, ngân châm đ.â.m trúng huyệt đạo là thể lấy mạng . Châm cứu cũng mang ý nghĩa là Tông Ly để lộ tính mạng mặt nàng, sinh t.ử do nàng điều khiển. Bây giờ ngươi thương, vì để cho giúp ngươi xem xét một chút? "Ta phiền ngươi. "
Trời ạ! "
Cố Vãn Nguyệt nhanh chóng truy vấn, Tông Ly vô thức lắc đầu. Hơn nữa còn là vết thương cũ từ năm xưa! "
Cố Vãn Nguyệt kiềm chế sự kinh hãi, với võ công của Tông Ly, đời ai thể thương? "
Nàng xem Tông Ly là bằng hữu. "Ngươi dài giường . "Đương nhiên ý tứ . "
Có lẽ là sợ Tông Ly chịu để nàng trị liệu, đến lúc đó bệnh tình trở nên nghiêm trọng, cho nên Cố Vãn Nguyệt hiếm hoi nhiều lời như . "
Hắn hiếm hoi giải thích một câu. Cố Vãn Nguyệt thấy Tông Ly thương vốn lo lắng. Nàng cũng , khi đối diện với Tông Ly, cuối cùng sẽ nhịn lo lắng cho . "
Tông Ly thấy ánh mắt Cố Vãn Nguyệt kiên định như thế, nếu mở miệng từ chối, khẳng định sẽ tổn thương nàng, dứt khoát nhẹ gật đầu. Không tín nhiệm ! "Ngươi xem . Hay là ngươi xem như bằng hữu? "
Cố Vãn Nguyệt dứt khoát , bỗng nhiên tiến lên một bước, bá đạo đặt tay nhỏ lên cổ tay Tông Ly. "Ngươi tin tưởng . "Tông Ly đại ca, ngươi hết đến khác giúp đỡ . "
Cố Vãn Nguyệt dặn dò một câu, lấy ngân châm mang theo bên . Rốt cuộc nhẫn nhịn như thế nào? Hiện giờ thấy bày thái độ tránh xa ngàn dặm, nàng khỏi nổi cơn giận dữ. Mấy tiến trong phòng, Tông Ly mặc dù chịu nội thương sâu sắc, nhưng võ công cực cao, cho nên giờ phút đang cố gắng nhẫn nại, trừ bước chân chút lảo đảo, những chỗ khác qua giống như một chuyện gì. Cao thủ như Tông Ly khẳng định rõ điều , cho nên nàng hết hỏi thăm một phen. Nào ngờ câu dứt, Tông Ly chợt khẽ một tiếng. Ánh mắt ôn nhu ấm áp, giống như ánh nắng ấm áp ngày đông mặt trời mới mọc, bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên mặt Cố Vãn Nguyệt. Cực kỳ cực kỳ ôn nhu một câu:
"Đồ ngốc, ngươi là nha, , tin ngươi? "