“Trở về cũng gọi điện thoại với em một tiếng.” Ôn Duyệt dẩu dẩu miệng, chút vui, nhanh rộ lên, đôi mắt cong cong theo: “Ở Thượng Hải chơi vui ?”
“Chuyện em hỏi lão Phương và Nghiệp Lương, đều chính sự.” Chu Diệu liếc cô một cái, hai sóng vai về nhà: “Còn em, mấy ngày nay đang gì?”
Ôn Duyệt rũ mắt mũi chân: “Đi học sách.”
“ , chuyện cho .” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ về phía Chu Diệu, “Chú hai của hình như đang ở cùng với Lưu quả phụ, còn mang thai nữa, hiện tại thím hai cũng chuyện ……”
Chu Diệu Tổ kêu về còn trở trường học, bọn họ nháo thành cái dạng gì .
Chu Diệu chỉ nhướng mày: “Không liên quan tới chúng , cần xen , với tính cách của Lâm Phương sớm muộn gì bọn họ cũng xảy mâu thuẫn.”
Ôn Duyệt nhíu nhíu mày: “Bọn họ xảy mâu thuẫn cũng thể trách thím hai, chú hai của cũng vấn đề.”
Chu Diệu lời: “ , hai bọn họ đều thứ gì , đều vấn đề.”
Ôn Duyệt lúc mới buông lỏng mày .
Hai trở về ngõ nhỏ, còn sân liền thấy bên trong truyền giọng lớn tiếng của Nhậm Nghiệp Lương, đang khoe khoang những gì thấy và ở Thượng Hải.
Đẩy cửa sân đang khép hờ , Ôn Duyệt thấy Nhậm Nghiệp Lương ở bếp nhóm lửa chuyện với bà nội Phương, thấy cô và Chu Diệu, ánh mắt sáng lên, lớn tiếng kêu gọi: “Chị dâu! Chị về !”
Phương Thạch Đào đang rửa rau ở bên cạnh cũng chào hỏi: “Chị dâu.”
“Ừ, các ở Thượng Hải chơi vui ?” Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, hỏi .
Nhậm Nghiệp Lương: “Cũng , chị dâu để em cho chị , ở Thượng Hải nhiều, náo nhiệt. Buổi tối ở chợ đêm còn đông , bọn em còn thấy những vòng cổ và kẹp tóc mà chị lúc bán ở chợ đêm, còn bán chạy.....”
Nhắc tới Thượng Hải, Nhậm Nghiệp Lương liền chút dừng , hận thể đem bộ những gì thấy và mấy ngày nay đều nhét trong đầu những khác, khoe .
“Nếu Diệu ca thúc giục trở về, em còn ở Thượng Hải một lúc nữa.” Nhậm Nghiệp Lương đáng tiếc mà thở dài.
Chu Diệu và Phương Thạch Đào đều nóng lòng về nhà, một thì nhớ vợ, một thì nhớ bà nội và em gái. Anh còn đỡ, tuy rằng cũng chút nhớ nhà, nhưng càng ở Thượng Hải thêm mấy ngày, dạo nhiều hơn.
Chu Diệu liếc một cái: “Không , chú thể một ở Thượng Hải .”
Nhậm Nghiệp Lương đầu bỏ que diêm bếp: “Như , , nỡ bỏ em một ở Thượng Hải a!”
Chu Diệu: “Ừ, ước gì chú lăn xa một chút.”
“Anh, lời em thích , mau thu hồi .” Nhậm Nghiệp Lương che lỗ tai, giống như tên vô tên vương bát đản niệm kinh.
Ôn Duyệt cong đôi mắt , cảm giác sân nhỏ yên tĩnh lập tức náo nhiệt lên, tâm tình cũng lên nhiều.
Sau khi ăn trưa xong, buổi chiều trường học học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/chuong-106.html.]
Áp lực học tập lớp 12 khá lớn, cơ bản ít ngoài chơi ngoài giờ học, chỉ tại chỗ để ôn bài. Ngoại trừ Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu, hai thường khoác tay dạo quanh sân thể dục để vận động cơ thể.
Ôn Duyệt mới , lớp học vốn yên tĩnh liền ồn ào lên.
“Lúc giữa trưa về nhà ăn cơm thấy Ôn Duyệt và một đàn ông chung, đàn ông đó lẽ là đối tượng kết hôn của cô ? Chính là cách xa nên rõ trông như thế nào, nhưng đó cao, đặc biệt cao.”
“Ôn Duyệt thật sự kết hôn a? A a a tin! Giả giả! Cô mới bao lớn chứ, kết hôn sớm như !”
“Ở nông thôn dường như đều kết hôn sớm, một chị họ ở nông thôn, 16 tuổi liền gả chồng…… Hiện tại cũng sinh hai đứa con.”
“Kết hôn thì cũng thể ly hôn, chồng của Ôn Duyệt là một tên lưu manh trộm cắp chơi bời lêu lổng ? Người đàn ông như ai sẽ thích chứ, Ôn Duyệt khẳng định là thích , nhất định là ép gả qua đó.”
Ôn Hiểu Ngọc ngờ tới cô đem tin tức Ôn Duyệt kết hôn thả ngoài sẽ hiệu quả như . Ôn Duyệt các bạn học hoan nghênh, thành tích , tính cách cũng , giống như Lý Niệm Thu mang vẻ ngoài lạnh nhạt và xa cách, ngay cả mỉm cũng trông đặc biệt dịu dàng.
Mặc kệ là ai hỏi cô vấn đề gì, cô đều sẽ nghiêm túc cẩn thận giải đáp, sẽ nửa điểm kiên nhẫn. Cho nên bất luận là nam sinh là nữ sinh đều thích Ôn Duyệt, ai thể cự tuyệt một bạn cùng lớp học giỏi dịu dàng chứ?
Ôn Hiểu Ngọc ghen ghét đến chết, liền đem tin tức Ôn Duyệt kết hôn truyền ngoài.
“Hiểu Ngọc, và Ôn Duyệt đều là Hồng Sơn thôn, quen với đối tượng kết hôn của cô ?” Nữ sinh cùng bàn đầu nhỏ giọng dò hỏi Ôn Hiểu Ngọc, “Người đàn ông là như thế nào, Ôn Duyệt kết hôn với ?”
Ánh mắt Ôn Hiểu Ngọc lập loè hai cái: “…… Nói lắm.”
Bạn cùng bàn “a” một tiếng, nghi hoặc : “Này gì mà khó ?”
Ôn Hiểu Ngọc : “Chồng của Ôn Duyệt vốn là đối tượng hứa hôn từ nhỏ của chị họ cô .”
Bạn cùng bàn “a” một tiếng, trừng lớn đôi mắt: “Có ý gì?”
Ôn Hiểu Ngọc chớp chớp mắt: “Chính là ý mặt chữ a.”
“Cậu là Ôn Duyệt đoạt đàn ông của chị họ cô ?”
Ôn Hiểu Ngọc đầu mở sách giáo khoa trong tay : “Tớ như .”
Lời cô đều là thật, Chu Diệu ngay từ đầu vốn là đối tượng hứa hôn từ bé của cô , còn khác nghĩ như thế nào thì đó là chuyện của cô , cho dù cuối cùng Ôn Duyệt cũng thể trách cô .
Vân Mộng Hạ Vũ
Khóe miệng của Ôn Hiểu Ngọc nhếch lên một cái, dù cô cũng bậy, chỉ là lược một chi tiết mà thôi.
Bàn. gồi cùng bàn hiển nhiên tin tức chấn động nhẹ, tại chỗ sửng sốt vài giây, đó dậy kích động mà tìm bạn của phàn nàn. Người truyền cho khác, chẳng bao lâu chuyện liền truyền khắp lớp học.
Tâm tình của đều phức tạp.
Một bộ phận cảm thấy Ôn Duyệt là như , một bộ phận khác cảm thấy lầm , nghĩ tới Ôn Duyệt là loại như thế.
Chờ Ôn Duyệt dạo xong trở về lớp học khi chuông reo, cô phát hiện ánh mắt của các bạn học cô tựa hồ càng kỳ quái hơn.