Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-03-05 04:53:27
Lượt xem: 244
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng trầm thấp nhanh tiếng xe che lấp.
Ôn Duyệt thấy, nhưng vẫn thò đầu ngoài cửa sổ, bóng dáng cao lớn vẫn tại chỗ theo chiếc xe buýt, vẫy vẫy tay.
Chờ đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm , Chu Diệu rũ mắt xuống, hai tay đút trong túi áo khoác, xoay chậm rãi bước .
Ba Chu Diệu , cuộc sống một nữa trở nên yên bình, chẳng mấy chốc đến lúc nhập học. Học kỳ hai của năm cuối cấp là thời điểm quan trọng nhất, mặc kệ là giáo viên là học sinh đều bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Tiết tự học buổi tối càng trở về muộn hơn, thậm chí cả mười phút giải lao, đều cố gắng tận dụng thời gian trong lớp học để ôn kiến thức.
Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đối với kỳ thi đại học nắm chắc, nhưng cũng gì đặc biệt ngoài việc giờ giải lao sẽ ngoài một chút, trong những lúc khác, họ cũng giống như các bạn học trong lớp, ở trong lớp sách ngoại khóa, ngẫu nhiên thảo luận một chút về tình hình phát triển ở Thượng Hải.
Ngay cả Ôn Hiểu Ngọc cũng thành thật nhiều, bất quá cũng thể là bởi vì trong lớp ai bằng lòng chơi chung với cô .
【 ăn tết náo loạn một hồi, bọn họ phân gia, hiện tại đánh chủ ý lên phòng ở của tớ và Tưởng Đông, tớ định sẽ mang theo Tưởng Đông chuyển đến huyện thành, rằng đến ở chung với . 】 Lý Niệm Thu đem tờ giấy truyền cho Ôn Duyệt.
Ôn Duyệt lướt qua trả lời: “Được nha, bọn họ sẽ tới tìm gây rắc rối chứ?”
【 sẽ , dựa theo tính nết của bọn họ, tớ đoán chừng khi thi đại học kết thúc bọn họ còn giải quyết xong mâu thuẫn. 】 Lý Niệm Thu đáp.
Tuy rằng phân gia, nhưng mâu thuẫn của bọn họ cũng kết thúc, ba ngày một trận cãi nhỏ năm ngày một trận cãi lớn. Có đôi khi cuối tuần trở về, chiến hỏa còn sẽ lan đến hai chị em Lý Niệm Thu. Hoàn cảnh như quá dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nhìn những dòng chữ tờ giấy, Ôn Duyệt .
Mỗi khi đến cuối tuần, buổi tối Ôn Duyệt đều sẽ đến quầy bán quà vặt bên ngoài ngõ nhỏ để gọi điện thoại chuyện với Chu Diệu. Những lúc khác đều cùng Lý Niệm Thu dạy kèm cho khác, từ tiểu học cho đến trung học đều và dạy miễn phí.
Trước đó Ôn Duyệt đem bộ tiền kiếm đều cho Chu Diệu, tuy rằng Chu Diệu để gần một vạn đồng, nhưng Ôn Duyệt cũng tiêu bao nhiêu, nên cô đưa tiền cho . Giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền.
Ngày thường cùng Lý Niệm Thu dạy kèm cho kiếm tiền, còn thể tích cóp ít.
Không thể , năng lực kiếm tiền của Niệm Thu thật sự mạnh.
Thời gian từng ngày trôi qua, quần áo mùa đông thật dày và mặc quần áo mỏng và đơn giản. Lại đến cuối tuần, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đến nhà của một cần dạy kèm. Gia đình tiền, cha trong nhà máy ở thành phố, ông bà từng công việc hậu cần trong chính phủ.
Gia đình hai con trai, con trai lớn thiên phú trong phương diện học tập, hiện tại 21 tuổi, đang việc tại một nhà máy ở huyện thành. Con trai nhỏ hiện đang học cấp hai, thành tích cũng tạm , cha kỳ vọng .
Sau khi thể dạy kèm, bọn họ tiêu tiền để mời Lý Niệm Thu và Ôn Duyệt.
Một giờ dạy kèm thể kiếm năm đồng, mỗi tuần dạy kèm cho họ bốn giờ, tức là một tuần họ chi hai mươi đồng, gia đình thật sự bỏ .
Buổi chiều Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu tới nhà của bọn họ, đụng cháu trai lớn của chủ nhà.
“Đây là cháu trai lớn của bà, hôm nay nghỉ.” Bà chủ tủm tỉm mà , đơn giản giới thiệu một chút liền : “Tiểu Tường ở trong phòng chờ, ngày hôm qua nó thi , thành tích nâng lên ít, ít nhiều cũng nhờ hai cô giáo nhỏ đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/chuong-120.html.]
Ôn Duyệt : “Chủ yếu là tiểu Tường cũng nỗ lực, vốn dĩ thông minh.”
Trưởng bối đều thích con cái nhà khen ngợi, bà của tiểu Tường lập tức vui vẻ, đôi mắt đều đến híp : “Mẹ của tiểu Tường hai ngày trở về mang theo chút đồ ăn vặt, hai cô giáo nhỏ nếm thử, ăn khá ngon.”
Ôn Duyệt dịu dàng câu cảm ơn.
Cô chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, lớn lên cũng xinh , là kiểu mà trưởng bối thích nhất, thành tích còn , bà của tiểu Tường càng xem càng thích, liếc cháu trai lớn ở bên cạnh, nổi lên tâm tư mai mối.
Cháu trai lớn của bà cũng lúc tới tuổi kết hôn..…
Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu phòng.
“Trí Viễn, cháu cảm thấy hai cô bé như thế nào?” Bà của tiểu Tường ghế sô pha hỏi cháu trai lớn.
Cao Trí Viễn liếc bà nội của liền bà đang suy nghĩ cái gì, đáp: “Cũng .” Hai nữ sinh quả thật xinh .
“Đều là học sinh lớp 12, thành tích cũng , chừng còn thể thi đậu đại học. Trí Viễn con cũng già đầu ……”
Cao Trí Viễn mơ hồ rõ mà đáp: “Để , hiện tại con cũng vội.”
Bà nội Cao nóng nảy: “Đều hơn hai mươi, chờ tới khi nào thì mới vội?”
Cao Trí Viễn kiên nhẫn: “Để , buổi chiều con hẹn, ngoài , buổi tối sẽ trở về.” Anh dậy hai bước tới cửa, mở cửa ngoài.
Bà nội Cao thở dài.
Dạy kèm kết thúc, Lý Niệm Thu và Ôn Duyệt chậm rãi bộ trở về ngõ nhỏ, đường qua một sân trượt băng, thời gian mới mới, ăn cũng khá .
Ôn Duyệt đang ngày mai sẽ dẫn Tưởng Đông và Lộ Lộ đây chơi, bên trong, thấy một bóng quen thuộc, chút ngạc nhiên: “Niệm Thu, xem đó là Ôn Hiểu Ngọc ?”
“Hả? Để tớ xem.” Lý Niệm Thu theo tầm mắt của Ôn Duyệt qua, “Là cô , bên cạnh cô còn một đàn ông, là cháu trai lớn của bà Cao.”
Ôn Duyệt kinh ngạc hai giây, híp mắt , quả nhiên thấy Ôn Hiểu Ngọc và cháu trai lớn của bà Cao đang nắm tay ở sân trượt băng chơi.
Quan hệ của hai thoạt mật, dựa gần, thường xuyên còn tiếp xúc tứ chi.
Ôn Duyệt suy tư: “Bọn họ đây là đang yêu đương?”
Lý Niệm Thu: “Nhìn dáng vẻ lẽ là ..”
“Sắp đến kỳ thi đại học, cô còn tâm tư yêu đương.” Ôn Duyệt thu hồi tầm mắt, nghĩ đến thành tích của Ôn Hiểu Ngọc trong mấy kỳ thi gần đây, cô lắc đầu. Nếu cô chăm chỉ học tập thì sẽ thể thi đậu đại học, bất quá ở niên đại , học sinh cao trung cũng nổi tiếng, cũng khác bao nhiêu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu bao lâu, tay kéo tay trở trong sân, bắt đầu dạy kèm cho Lý Tưởng Đông.
Thành tích của Lý Tưởng Đông cũng tồi, nhưng so với chị thì vẫn kém một chút, đặc biệt là thành tích tiếng Anh kém cỏi nhất. May mà thành tích môn của Ôn Duyệt , giúp đỡ dạy kèm, dần dần đem thành tích kéo lên.