Ôn Duyệt ăn cơm bà nội Phương những chuyện liên quan đến Chu Diệu.
Cô ăn chậm, chăm chú lắng , đối với Chu Diệu dường như hiểu thêm nhiều chút, trong đầu tự chủ mà hiện hình ảnh lạnh mặt giúp bôi thuốc.
“ , quả thật bụng.” Ôn Duyệt phụ họa.
Trò chuyện một lát, chờ Ôn Duyệt ăn cơm xong, bà nội Phương dọn dẹp chén đũa, dẫn theo cháu gái về nhà.
Ăn cơm xong chút buồn ngủ, Ôn Duyệt đóng cửa , lên giường ngủ trưa.
Bên , Ôn Hoa nhờ xe ba bánh trở về thôn.
Lúc là đang là thời gian nghỉ trưa, mang theo nông cụ trở về nhà, bất ngờ thấy Ôn Hoa họ đều chút sửng sốt. Đây là nổi tiếng ở trong thôn, giáo viên ở trường tiểu học trong huyện thành, đều hâm mộ .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tiểu Hoa? Sao thời gian rảnh trở về ?”
“Ai da Hoa tử , trở về thăm ba ?”
“Chúng gần một tháng gặp, rảnh thì tới nhà ăn cơm nhé Hoa tử!”
“……”
Người trong thôn là nhiệt tình.
Ôn Hoa tươi lệ gật gật đầu, cố gắng thả chậm tốc độ đường nhưng cơ bắp mặt vẫn khống chế khẽ co giật.
Chẳng bao lâu , về tới nhà sự vây xem của .
Vừa về đến cửa nhà Ôn Hoa liền giọng lớn tiếng quen thuộc của , đang chửi mắng trời đất, âm thanh sắc nhọn đến mức khiến cho màng nhĩ khó chịu.
Đáy mắt hiện lên một tia phiền chán, thở dài đẩy cửa : “Mẹ, ai chọc nữa, con từ xa thấy tiếng của ”
“Hoa tử?!” Lý Hoa Hồng ngừng la mắng, đặt cây chổi trong tay xuống, vội vàng tươi chạy tới đón: “Trở về với một tiếng, sẽ chuẩn đồ ăn mà con thích, ai da, bây giờ g.i.ế.c con gà mái già hầm canh cho con uống, bồi bổ thể, thấy con gầy !”
Ôn Hoa tiện tay đóng cửa sân : “Không cần, con trở về là việc tìm .”
Lý Hoa Hồng nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì ?”
Anh định mở miệng , cánh cửa sân mới đóng mở .
Ôn Quốc Cường khiêng nông cụ nhà, liếc mắt một cái thấy Ôn Hoa ở giữa sân, sửng sốt, mở miệng: “Tiểu Hoa? Con về khi nào ?”
“Ba!” Nhìn thấy Ôn Quốc Cường, cảm xúc mặt Ôn Hoa chân thật hơn vài phần, rốt cuộc nhịn bực bội oán giận trong lòng : “Sáng nay con trùm bao tải đánh!”
“Cái gì?? Mẹ kiếp, cái loại độc ác gì ? Hoa tử con chứ, mau để cho xem, thương chỗ nào ??” Lý Hoa Hồng mở to hai mắt, vội vàng bổ nhào Ôn Hoa đánh giá từ xuống, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Ai đánh? Bà đây lôi mười tám đời tổ tông nhà nó mắng một !”
“Mẹ, còn , con đánh như đều tại !” Ôn Hoa đẩy Lý Hoa Hồng đang nhào tới phía , càng nghĩ càng tức giận, hỏi bà : “Gần đây gây chuyện gì!?”
Lý Hoa Hồng ngơ ngác: “Mẹ thể gây chuyện gì a, mỗi ngày đều ở nhà việc, cũng huyện thành a.”
Ôn Hoa nhíu mày: “Mẹ suy nghĩ kỹ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/chuong-37.html.]
“Lúc đánh con, nọ còn với con chỉ là một cảnh cáo nhỏ, nếu , sẽ để cho tự xem gì! Mẹ! Mẹ đừng gây rắc rối cho con nữa, lúc chỉ là thương ngoài da, nếu là ……”
Lý Hoa Hồng thật bối rối.
Bà suy nghĩ lâu mà vẫn nghĩ gây chuyện gì.
Bà ngoài việc thì chính là việc cả ngày, thể .... mà.... gây…… chuyện……?
Khoan !
Lý Hoa Hồng đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua đem Ôn Duyệt đ.â.m ngã xuống sườn dốc, sắc mặt đổi, từ chột , đến đúng lý hợp tình đến phẫn nộ.
Hai cha con Ôn Quốc Cường đến rõ ràng.
Vẻ mặt đang tươi của Ôn Quốc Cường lập tức sa sầm xuống, ông bỏ cuốc xuống, rửa tay, ngữ khí nhàn nhạt: “Vào nhà !”
Ba nhà chính.
Ôn Hiểu Ngọc vẫn luôn ở trong phòng động tĩnh cũng , cô mỉm về phía Ôn Hoa, đáy mắt mang theo chút vui sướng khi gặp họa: “Anh, về ?”
Ôn Hoa liếc cô một cái, mặt biểu tình mà trả lời.
Quan hệ của em Ôn gia cũng .
Cửa nhà chính đóng , Lý Hoa Hồng kể ngắn gọn chuyện xảy ngày hôm qua ánh chăm chú của ba . Giọng bà lớn, cũng cảm thấy sai.
mà sắc mặt Ôn Quốc Cường đen như đáy nồi.
“Lý Hoa Hồng! Trước khi việc gì, bà thể dùng cái óc heo của suy nghĩ hậu quả ? A? với bà là coi như quen Ôn Duyệt, bảo bà đừng tìm con bé gây rắc rối, lời bà xem như gió thoảng bên tai? Hả?”
Ôn Quốc Cường hiếm khi tức giận như , rống giận đưa tay đập mạnh cái bàn mặt, trừng mắt Lý Hoa Hồng: “Chu Diệu là dạng gì bà còn ? Lần tới nhắc nhở qua, bà còn tìm Ôn Duyệt gây rắc rối!”
“ , bà trút giận xong liền cảm thấy dễ chịu, bà nghĩ tới nếu Chu Diệu sẽ gì ? Bảo bà theo lời bà , bây giờ tiểu Hoa đánh bà vui vẻ ?”
Ôn Hoa: “??”
“Đợi chút, Ôn Duyệt và Chu Diệu là chuyện gì ?” Ôn Hoa còn nội tình, chút mơ hồ.
Ôn Quốc Cường nén giận đơn giản một .
Ôn Hoa lúc mới hiểu rõ.
Tuy rằng cũng đau lòng một ngàn đồng , nhưng càng đau lòng chính đánh vô cớ, thở dài Lý Hoa Hồng : “Mẹ, chỉ một ngàn đồng mà thôi, về con nhất định thể kiếm trở về cho , xin về đừng gây rối với Chu Diệu nữa!”
Lý Hoa Hồng ấm ức khó chịu: “Tại tất cả đều là của , Chu Diệu giữa ban ngày ban mặt đánh , chúng thể báo công an bắt nó ?”
Ôn Hoa nhạo sự ngây thơ của Lý Hoa Hồng: “Mẹ, khi bắt thì chứng cứ, lúc bọn họ đánh con là chọn một cái ngõ nhỏ ai, còn dùng bao tải trùm đầu , con chứng cứ gì để chứng minh là đánh con?”
Lý Hoa Hồng ấp úng nên lời, trong lòng chút hối hận.
“Mẹ, nếu sống , thì nhất là đừng trêu chọc Ôn Duyệt, miễn cho liên lụy đến con.” Ôn Hoa hạ giọng , “Trường học chúng con mới tới một nữ giáo viên, cha cô việc ở tòa thị chính thành phố, là biên tập viên báo chí.”