Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-03-04 13:30:17
Lượt xem: 226

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“…… Suốt ngày việc gì đàng hoàng chỉ chằm chằm nhà , lâu lâu gây chuyện, Lâm Phương, bà thể đừng gây rắc rối ? Hả? Lão tử vất vả việc ngoài ruộng, còn bà ở bên ngoài dùng sức gây rắc rối!?”

“Ông liền chỉ trách , những việc là vì ai? Hả? Còn là vì các ! là hưởng qua một ngày sống ?”

“Trong nhà bạc đãi bà cái gì? Bà cho , trong nhà bạc đãi bà cái gì?”

“……”

Ôn Duyệt tắm rửa xong , cách vách vẫn còn đang cãi .

Cô cầm khăn lông chà lau mái tóc ướt dầm dề nhỏ nước, dựa cửa phòng bếp hướng cách vách xem.

Hôm nay cả ngày đều ở Phương gia, cô cũng thời gian gội đầu, chỉ thể buổi tối trở về gội.

“Bọn họ cãi tới khi nào?” Tóc dài, Ôn Duyệt lau khó khăn, tự hỏi nên cắt một ít , cắt đến vị trí xương quai xanh.

Khăn lông trong tay đột nhiên rút , cô theo bản năng đầu, khăn lông đắp ở mặt cô, động tác nhẹ nhàng mà lau tóc. Giọng trầm thấp của Chu Diệu từ phía truyền đến, “Ai , ồn ào quá hả?”

“Còn .” Ôn Duyệt chậm rãi đánh cái ngáp, mang theo vài phần buồn ngủ, “ Bây giờ em buồn ngủ, chờ phòng đóng cửa ngã đầu là thể ngủ, bọn họ ồn ào cũng ảnh hưởng đến em.”

Chu Diệu nhẹ nhàng nhướng mày: “Được , ngủ sớm một chút. Nếu là bọn họ ồn ào đến em ngủ , liền với , giải quyết.”

Anh , cẩn thận nghiêm túc mà lau tóc cho cô.

Lúc tóc của Ôn Duyệt cũng , bởi vì thiếu dinh dưỡng nên đuôi tóc khô khốc ố vàng, chất tóc cũng lắm. hiện tại, tóc cô trở nên đen mượt mà dày, sờ ở tay đặc biệt thoải mái, giống như đang sờ tơ lụa .

Tầm mắt của Chu Diệu dời khỏi mái tóc, dịch đến khuôn mặt nhỏ trắng hồng tinh xảo của Ôn Duyệt. Không chỉ là mái tóc mà cả của vợ càng ngày càng xinh .

Giống như là đột nhiên nẩy nở, xem dời mắt , chẳng qua đường nét khuôn mặt vẫn còn vài phần non nớt.

“Nhất định thể ngủ .”

Cánh môi đỏ thắm mở khép , mơ hồ thể thấy đầu lưỡi hồng hồng, ở giữa môi môi châu no đủ xinh , khi khóe môi cũng sẽ nhếch lên…

Tốc độ lau tóc của Chu Diệu chậm , tầm mắt cứng đờ, vô cớ cảm thấy chút khát nước, nuốt xuống nước miếng, hầu kết lăn lăn.

“Gần xong .”

Nhận thấy động tác của Chu Diệu chậm , Ôn Duyệt giơ tay sờ sờ tóc, nước lau khô. Cô cầm lấy cây lược gỗ treo ở một bên nhẹ nhàng chải vuốt tóc, tầm mắt còn về phía nhà Chu Giang Hải và Lâm Phương, cũng đầu .

“Anh tắm rửa , ngủ sớm một chút.” Ôn Duyệt ngâm ngâm mà .

Ánh mắt Chu Diệu run rẩy, thấp giọng đồng ý, vẫn là yên tại chỗ nhúc nhích.

Cách vách từ cãi chuyển thành đánh , bùm bùm tiếng vang trộn lẫn tiếng khuyên can của Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ, lách cách lang cang chút kích thích.

Ôn Duyệt trong phút chốc luyến tiếc trở về ngủ, đầu định dọn ghế ở cửa xem một lát. Cô còn Chu Diệu vẫn rời , chú ý trực tiếp đ.â.m đầu trong lòng n.g.ự.c , đụng lòng n.g.ự.c rắn chắc của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/chuong-82.html.]

“Ui.” Ôn Duyệt che cái trán, khống chế mà lui về nửa bước, Chu Diệu ôm lấy eo.

“Chu Diệu? Anh tắm rửa ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Còn .” Chu Diệu mím môi, “Đâm đau?”

Ôn Duyệt chớp chớp đôi mắt: “Không , chính là dọa đến em, em còn tưởng rằng tắm .”

“…… Bây giờ .” Ánh mắt Chu Diệu ở trán cô quét một vòng, thấy thật thương mới yên tâm, xoay múc nước tắm rửa.

Ôn Duyệt nghiêng đầu chằm chằm bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của Chu Diệu hai giây, đuôi lông mày nhíu , cô cảm thấy Chu Diệu kỳ quái, nhưng thể là kỳ quái chỗ nào……

Cô cũng nghĩ nhiều, dọn ghế ở cạnh cửa phòng bếp.

Nghe Lâm Phương giống như bà điên rống to kêu to, lẽ là hai vợ chồng đánh , hai con trai ở bên cạnh can ngăn, phỏng chừng là vẫn luôn kéo Lâm Phương, dẫn tới bà vẫn luôn tê tâm liệt phế mà gào thét “đồ bất hiếu”, vì cái nhà trả giá nhiều như , kết quả là còn chỉ trích.

Ôn Duyệt xong thở dài, tâm tình tiếp tục xem diễn nữa, đem ghế thả bếp, phía phòng tắm nhỏ : “Chu Diệu, em trở về ngủ đây ~”

Trong phòng tắm nhỏ thấy tiếng nước, cách vài giây, cô mới thấy tiếng trầm thấp khàn khàn của Chu Diệu, chút rõ ràng mà đáp : “…… Ừm.”

……

Sáng sớm tinh mơ, bên ngoài liền truyền đến tiếng chửi bậy cùng kêu.

Ôn Duyệt ép từ trong giấc ngủ tỉnh , dẩu miệng, tinh thần uể oải chút bực bội. Một lát , thanh tỉnh chút cô mới chậm rãi mà dậy quần áo, mang giày đến mở cửa bên ngoài xem.

Trong sân nhiều , đều là Lý gia. Đang cùng Lâm Phương tranh luận sôi nổi.

Ôn Duyệt mở cửa, hiện trường yên tĩnh hai giây.

Cô che miệng đánh cái ngáp, khóe mắt tràn một chút nước mắt, mơ hồ rõ mà : “Các tiếp tục, cần quan tâm đến .” Nói xong chậm rì rì mà xoay phòng bếp.

Chu Diệu ở nhà, rời giường ngoài.

Ôn Duyệt tay cầm bàn chải xổm bên ngoài phòng bếp đánh răng, thuận tiện nghiêng đầu trò khôi hài mắt.

Người Lý gia: “Cô đánh đến bệnh viện, tiền thuốc men khẳng định cô !”

Lâm Phương cam lòng yếu thế: “Mẹ các cũng đánh , các cũng đến bồi thường tiền thuốc men cho ?”

“Cô đến bệnh viện ? Hả? Mẹ đều đến bệnh viện! Người cũng 60 tuổi , chịu khổ! Cô là đàn bà tàn nhẫn, nếu cô trả tiền thuốc men, chúng liền Cục Công An tố cáo cô!”

“Các ! Các bản lĩnh liền ! Làm công an đến bắt , đem giam ! Dù sống cũng ý nghĩa gì, !”

Lâm Phương khàn cả giọng mà gào thét, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng điên cuồng, tinh thần chịu kích thích lớn, trực tiếp đem bọn Lý gia dọa sợ.

“Tới ! Tới bắt ! Bắn c.h.ế.t !!” Trong sân chỉ còn tiếng gào rống của Lâm Phương, ánh mắt tràn đầy tiêu cực quét qua tất cả trong sân, bao gồm cả Ôn Duyệt đang ăn dưa bên cạnh: “ nếu là c.h.ế.t thì tất cả các ngươi đều là hung thủ g.i.ế.c ! Các đều sẽ c.h.ế.t tử tế!!”

Loading...