Ôn Duyệt ôm chặt, Chu Diệu để cằm vai cô, thở nặng nề nóng rực, bên tai cô tê rần một mảng.
“Vì đột nhiên xảy chuyện?” Ôn Duyệt thả nhẹ thanh âm, giơ tay vỗ vỗ lưng Chu Diệu, “Không chú Tôn một đoàn xe vận chuyển ? Đoàn xe chắc là ít , còn thể xảy chuyện?”
Ôn Duyệt cũng qua, niên đại vận chuyển hàng hóa nguy hiểm, nếu ở đường gặp cướp, mất hàng hóa là việc nhỏ, đôi khi liền mạng cũng còn. mà giống như Tôn Tường tài xế chạy đường dài nhiều năm như , khẳng định bản sẽ biện pháp giải quyết.
Chu Diệu: “Nghe thuộc hạ của chú Tôn là ông vội vã trở về, lái xe , kết quả con đường đó một đám cướp từ đến.”
Tính tình của Tôn Tường đôi khi cũng quật cường, hai bên phỏng chừng là đạt thỏa thuận, cuối cùng xảy xung đột. Nghe lúc ông đưa đến bệnh viện, nhiều vết thương lớn nhỏ giống , bộ dáng thảm.
Ôn Duyệt trong lúc nhất thời nên cái gì, “Vậy, bây giờ?”
“Hôm nay việc thể xử lý bọn đều xử lý, việc còn , giao cho trong đoàn xe của chú Tôn tự giải quyết.” Chu Diệu dậy, giọng lạnh lùng, “Đám bọn họ vẫn còn đang ầm ĩ.”
Ôn Duyệt thở dài: “…… Vậy tang lễ của chú Tôn?”.
“Chắc là ba ngày .” Chu Diệu giơ tay sờ sờ đầu Ôn Duyệt, “Đến lúc đó em chung với ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Em .” Ôn Duyệt sờ sờ chiếc đồng hồ đang đeo cổ tay.
Trò chuyện một lát, bà nội Phương hâm nóng đồ ăn xong, Ôn Duyệt thúc giục Chu Diệu nhanh ăn cơm, còn cô trở máy may, ngơ ngác đó một lúc.
Không nghĩ tới chú Tôn sẽ gặp chuyện , thế giới quả nhiên quá nhiều chuyện ngoài ý .
Tâm tình của Ôn Duyệt cũng chút , đem chuyện của Lâm Phương ném đầu.
Buổi tối cùng Chu Diệu về nhà, bóng lưng chút cô đơn buồn bã của , Ôn Duyệt nhẹ giọng an ủi: “Người c.h.ế.t thể sống , đừng quá khổ sở.”
“…… Ừ?” Chu Diệu chút nghi hoặc, thấy ánh mắt tràn đầy quan tâm lo lắng của Ôn Duyệt, đó , “Là chút khó chịu, nhưng vẫn còn , chỉ là cảm thấy chú Tôn c.h.ế.t kỳ quái.”
Mấy năm nay liên tiếp qua đời, trái tim của sớm trở nên cứng rắn.
Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Hả?”
Hai tay của Chu Diệu cắm ở trong túi quần, híp mắt về con đường nhỏ phía ánh trăng chiếu đến sáng ngời, trầm giọng chậm rãi : “Lấy hiểu của đối với chú Tôn, trừ phi là trong nhà xảy chuyện lớn, nếu ông sẽ một trở về .”
Ôn Duyệt sửng sốt hai giây: “Ý của là chú Tôn hại c.h.ế.t ?”
Chu Diệu trầm mặc mở miệng trả lời, một lát mới : “Có thể là suy nghĩ nhiều, em đừng để trong lòng.”
“Được.” Ôn Duyệt liếc biểu tình của Chu Diệu, gật đầu nhẹ giọng đồng ý.
Hai đều im lặng, vùi đầu về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-phu-nu-phao-hoi-trong-nien-dai/chuong-84.html.]
Về tới nhà, Chu Giang Hải và Lâm Phương vẫn còn cãi .
Giọng bén nhọn nghẹn ngào của Lâm Phương đánh thức ký ức buổi sáng của Ôn Duyệt, nghĩ đến bộ dáng điên cuồng buổi sáng của Lâm Phương, cô đầu liền cùng Chu Diệu cáo trạng.
Loại chuyện cô trải qua một nữa, quá đáng sợ.
Chu Diệu cau mày, trầm giọng trả lời: “Anh , sẽ .”
Ôn Duyệt tin tưởng Chu Diệu, thì nhất định sẽ , cong lên đôi mắt .
Thời gian trôi qua nhanh, nháy mắt liền đến ngày lễ tang của Tôn Tường.
Ôn Duyệt và Chu Diệu dậy thật sớm, rửa mặt xong mang theo trứng gà nấu đến cửa thôn, hội hợp cùng Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào. Bốn nhờ xe ba bánh đến huyện thành, chiếc xe buýt đến thành phố.
Trong tay Tôn Tường một chi đoàn vận chuyển, cho nên lễ tang nhiều .
Phía ngõ nhỏ treo hai lồng đèn màu trắng, tới tới lui lui phúng viếng đều tỏ vẻ mặt thương tiếc.
Ôn Duyệt liếc quan tài đặt trong nhà chính, theo Chu Diệu nghiêm túc mà cúi vái chào.
“Chu Diệu.”
Mới cúi chào xong, bên cạnh liền một đàn ông 30 tuổi kêu tên Chu Diệu. Trong tay đàn ông cầm một điếu thuốc, ánh mắt dừng ở Ôn Duyệt quét một vòng, , lộ hàm tăng ố vàng bởi vì thường xuyên hút thuốc.
Nụ Ôn Duyệt chút khó chịu, cô né tránh trốn lưng Chu Diệu.
“Anh Hải.” Chu Diệu nhận thấy động tác tránh né của Ôn Duyệt, ngước mắt về phía đàn ông, dịch sang bên cạnh một bước nhỏ, đem Ôn Duyệt che đậy đến kín mít, giọng điệu nhàn nhạt: “Có chuyện gì .”
“Đây là vợ của ? Rất xinh .” Ông ha hả mà , đối diện với đôi mắt sắc bén lạnh băng của Chu Diệu, nghĩ đến một cơ bắp của , tức khắc ho khan hai tiếng sang chuyện khác: “Là chút việc với , nhưng mà ở đây quá nhiều tiện, hai qua bên chuyện?”
Chu Diệu lười : “Có chuyện gì thẳng.”
Ông thu nụ , nheo mắt : “Là chuyện ở Thượng Hải, vẫn là qua bên cạnh ?”
“Được, Nghiệp Lương chú theo Hải chuyện.” Chu Diệu căn bản thèm để ý, đầu Nhậm Nghiệp Lương gật đầu.
Nghe ông là phó lãnh đạo đoàn vận chuyển, tên đầy đủ là Cao Phú Hải, năm nay mới 30 tuổi. Tôn Tường c.h.ế.t như , đoàn vận chuyển liền thành ông quản. Nếu Chu Diệu bọn họ còn mang hàng hóa từ Thượng Hải về, quả thật chuyện với ông .
mà Chu Diệu ông thuận mắt, cùng ông tiếp xúc nhiều.
Mối quan hệ của Cao Phú Hải và cô vợ của Tôn Tường rõ ràng, đó thấy vài , cũng cho Tôn Tường , nhưng ông căn bản tin. Bao gồm ở lễ tang, cũng thấy Cao Phú Hải và cô vợ của Tôn Tường trốn ở trong góc phòng tán tỉnh .
“Được .” Nhậm Nghiệp Lương hì hì đồng ý, tiến lên cùng Cao Phú Hải kề vai sát cánh: “Anh Hải đừng để ý, chủ yếu là chị dâu em tương đối thẹn thùng, ở đây quá nhiều, Diệu ca ở bên cạnh mới , giải thích một chút ha, việc gì với em là .”
Nhậm Nghiệp Lương biểu tình của Cao Phú Hải , hi hi ha ha mà giúp Chu Diệu giải thích hai câu, rốt cuộc còn dựa ông mang hàng về, quan hệ thể cho quá căng thẳng.