"Trong nhà còn tiền nữa? Một suất học việc, một cơ hội việc trong ngành , thì tiền 'lót tay' chứ?" Tô Hữu Vinh điệu bộ hiệu tiền, tiếp: "Nếu , thì ít nhất cũng ngần tiền 'lót nền' thì mới xoay xở công việc. Mà e vẫn còn thiếu, chừng 1200 hoặc hơn, khi còn cao hơn nữa. Nói chung, một ngàn rưỡi thì mới tạm ."
Lương của Tô Hữu Vinh thấp, mỗi tháng 45 đồng. Thỉnh thoảng còn chở theo hàng hóa linh tinh hoặc kiếm chút tiền phụ trội, tính mỗi tháng cũng hơn 50 đồng. kiếm nhiều thì chi tiêu trong nhà cũng lớn. Gia đình nhà , ngoài chỉ cả Tô Thừa Nhân là công việc định để cùng nuôi cả nhà. Lại là con trai, cái bụng mỗi ngày đều kêu đói, thật đáng lo.
Chu Chiêu Đệ thở dài. Tuy mỗi tháng cũng thể để dành chút đỉnh, nhưng nếu đột nhiên lấy trong nhà hơn một ngàn đồng, thì thực sự là thể.
Trong khi đó, gia đình bên chị chồng cô, điều kiện thực sự khá hơn, về cơ bản ai cũng công việc lương . Tuy nhiên, điều cũng tiện , vì những công việc đó cũng nhờ vả gì đến nhà đẻ. Ông rể mỗi đến chơi bao giờ thiếu quà cáp biếu bà, lũ trẻ cũng nhờ phần nào, đó là sự thật.
Như , bà ngoại Tô mang kẹo, sữa, điểm tâm... chia đều cho nhà, công bằng, chỗ nào để xảy mâu cảm. Sống chung một mái nhà nhiều năm nay, chị dâu cả Triệu Mỹ Lan và cô em dâu Chu Chiêu Đệ bao giờ to tiếng, công lao trong việc giữ hòa khí chắc chắn thuộc về bà ngoại Tô. Bà giữ thái độ công tâm. Hoặc là ai cũng phần, hoặc bà tự dùng hết, sợ chia ít, chỉ sợ chia đều - nguyên tắc bà luôn quán triệt từ đầu đến cuối.
Sau khi chia quà xong, bà ngoại Tô sang tiệm cơm quốc doanh tìm con gái. Lúc , bà Tô ( Tô Tình) thành xong ca việc buổi sáng, cũng coi như là nghỉ ngơi một chút, dù thực tế cũng nghỉ ngay vì còn chuẩn nhân bánh sủi cảo.
"Mẹ, sang?" Bà Tô thấy liền hỏi, lấy phần vỏ bánh sủi cảo từ trong bếp để gói.
Bà ngoại Tô thường xuyên sang thăm con gái, ở đây đều quen mặt bà. Bà sát bên con gái để tránh khác bà ăn vụng bánh sủi cảo. Bà đối diện con gái việc, chính tay bà động , : "Vừa nãy A Đức dẫn Thế Quốc sang nhà chơi."
"Thấy mặt hả?" Bà Tô hỏi .
"Ừ, đó con mà lo lắm, cứ sợ Tình Tình lừa. Giờ thấy mới thấy yên tâm. Cậu thanh niên đó thực sự tệ, mặt mũi sáng sủa, sáng sủa lắm, vài nét giống ba con hồi còn trẻ đó!" Bà ngoại hài lòng .
Bà Tô: "…" Người cha khuất của bà trong lòng bà dường như luôn là hình mẫu lý tưởng, một vầng trăng sáng với tới. Giờ đây, ngay cả con rể cũng nhận xét vài nét giống ba bà, xem ấn tượng thực sự .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-131.html.]
Tuy nhiên, bà Tô vẫn khá giống ở điểm .
"Để Thế Quốc theo em trai con học lái xe là ý của con đó hả? Rõ ràng là lo lắng thật lòng, còn giả bộ mặt lạnh gì." Bà ngoại .
"Chuyện đó còn học bao nhiêu nữa." Bà Tô .
Bà ngoại thực sự trách cứ, : "Cứ để cháu học , học bao nhiêu bấy nhiêu. Năm nay học xong, sang năm thể lên học tiếp. hỏi Hữu Vinh, nếu cơ hội chính thức , e rằng chuẩn chừng ." Bà lật lật lòng bàn tay hiệu.
Bà Tô : "Để nó học cho . Phần còn , con và ba nó sẽ lo."
Bà ngoại : "Vậy là . Không thể để nó ở quê cả đời . Đợi công việc định, lúc đó chuyển hộ khẩu cũng dễ dàng hơn." Rồi bà an ủi con gái: "Nhà nó còn trưởng bối, con và A Đức giúp đỡ nó, trong lòng nó chắc chắn ơn. Sau sẽ kém . Một đứa con rể bằng nửa đứa con trai mà. Con xem A Đức đối với hiếu thảo ? Có việc gì gọi một tiếng là lập tức mặt. Lần ốm viện, nó chạy vạy còn hơn cả cả con. Mấy bà chị em giường bên cạnh ngưỡng mộ thế nào, khen con mắt tinh tường khi gả con gái cho chồng . Mẹ nghĩ con cũng sẽ hưởng phúc như , tin con mắt của , sai . Về nhà đừng bộ mặt lạnh nữa, ?"
"Con lúc nào mặt lạnh . Mẹ đấy thôi, con bé Tình Tình nhà con ở quê chịu khổ nhiều lắm. Trước gì , giờ đây cái gì cũng , sự hiểu chuyện khiến lòng con thêm đau. Mang thai đôi mà còn vác giỏ nhặt phân trâu, mỗi nghĩ đến, lòng con quặn đau." Bà Tô thổ lộ. Đối với chồng thì bà cứng rắn, nhưng với đẻ, bà giấu giếm.
Bà ngoại cũng xót xa, nhưng sự chú ý của bà ở đó, mà ở chỗ khác, bà vội hỏi: "Gì cơ? Tình Tình m.a.n.g t.h.a.i đôi á?"
"Ừ, tối hôm qua bọn con mới ." Bà Tô .
Bà ngoại vô cùng mừng rỡ: "Tốt lắm, lắm! Con bé giống con!"