“Vâng, thực sự cảm ơn các lúc nãy, nếu em thật !” Cô gái dáng thanh tú giọng vẫn còn pha chút hồi hộp và nghẹn ngào.
“Giờ thì . phía vẫn còn nửa chặng đường, cô tự nhớ cẩn thận nhé.” Tô Thừa Nghĩa gật đầu .
“Cảm ơn các , thật lòng cảm ơn!” Cô gái cúi nữa.
“Không gì, chúng chỉ giúp chút việc nhỏ thôi.” Tô Thừa Nghĩa , cùng Tô Thừa Lễ về chỗ .
Cô gái theo bóng lưng , ánh mắt tràn đầy sự ơn.
Chuyện nhanh chóng lan truyền khắp toa tàu.
Tô Cảnh Văn và xong liền cảnh giác hơn, giữ chặt túi xách của . Tàu sắp sửa dừng ở ga tiếp theo, nếu trộm lấy mất xuống tàu, thì biển mênh m.ô.n.g tìm ở ?
may mắn, phần đường còn khá suôn sẻ, chuyện gì xảy nữa. Dù , ai nấy vẫn cẩn thận trông chừng đồ đạc, bởi tàu hỏa thời buổi thực sự an .
Tô Tình cuối cùng cũng chờ đến lúc tàu ga.
Vừa bước xuống tàu, cô cảm thấy như hồi sinh, giống như con cá mắm ngâm cuối cùng cũng trở về với biển, biến thành một sinh vật biển tươi sống trở .
“Chị, chị tự dẫn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt về nhà thì ?” Tô Cảnh Quân hỏi.
Tô Tình vung tay: “Đừng nhắc đến chuyện đó với 77, ít nhất một thời gian nữa 77 hai chữ ‘tàu hỏa’.”
Tô Cảnh Văn buồn : “Trước đây hình như em say tàu xe mà.”
“Em cũng nữa. Em nhớ từ huyện lên thành phố đôi khi cũng . Không hiểu chuyến thế.” Tô Tình , cô cảm thấy chóng mặt và mệt mỏi vô cùng.
“666 xem Dương Dương và Nguyệt Nguyệt kìa, hai đứa còn khỏe hơn 66 nữa. Suốt dọc đường tinh thần luôn phấn chấn, ngừng dán mặt cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.” Bà Đường .
“Nhìn là giống bố của chúng .” Tô Thừa Nghĩa .
“ là giống bố chúng thật, thì cả chặng đường hăng hái thế.” Tô Tình , hai con.
Dương Dương và Nguyệt Nguyệt giờ thông minh. Đến tháng 5 là hai đứa tròn một tuổi, giờ đây hiểu hết chuyện, sang với và gọi: “Ba ba.”
“Ba ba .” Tô Tình âu yếm hôn lên trán hai con, khiến hai em vui sướng.
“Chúng ngoài thôi.” Ông Cung , tâm trạng khá .
Đoàn thu dọn hành lý cùng khỏi ga.
Vừa khỏi ga, họ thấy tiếng ai đó gọi ông Cung và bà Đường: “Ông Cung, bà Đường!”
Đó là một thanh niên hai mươi tuổi. Ông Cung chút nhận .
“Cháu là Hải Phong ?” Bà Đường nhận , hỏi.
“Vẫn là bà nhận cháu. Ông Cung nhận cháu .” Trương Hải Phong .
“Là Hải Phong ? Cháu lớn nhanh thật, bác nhớ hồi nhỏ cháu là một bé lùn tịt, kén ăn, nên thấp nhất đám!” Ông Cung chợt nhớ , .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-345.html.]
Trương Hải Phong ngượng, ho khan mấy tiếng: “Hồi đó còn nhỏ mà! Mấy năm gặp, với cháu dậy thì muộn, ‘vượt lên’ đấy, ai cao bằng cháu cả!” Anh vỗ n.g.ự.c tự hào - cao hơn một mét tám, là một thanh niên cao lớn đích thực!
“Tốt lắm, lắm.” Ông Cung vui, giới thiệu với Tô Tình: “Tình Tình, đây là cháu trai nhà ông Trương, tên Trương Hải Phong.”
“Chào .” Tô Tình chào.
“Đây là con dâu của bác, cháu gọi bằng dì , tên là Tô Tình.” Ông Cung giới thiệu.
“Cháu , dì còn là Trạng nguyên tỉnh, cháu thấy báo. Chào dì. Cháu thực sự cảm ơn chú chăm sóc ông cháu đây.” Trương Hải Phong bắt tay Tô Tình, nghiêm túc .
“Cháu khách sáo quá.” Tô Tình . Cảm thấy kỳ lạ khi một cùng tuổi gọi là ‘dì’.
Trương Hải Phong : “Không khách sáo . Sau việc gì, dì cứ với cháu.”
Tô Tình , lượt giới thiệu Tô Cảnh Văn, Tô Cảnh Quân, Tô Thừa Nghĩa, Tô Thừa Lễ và Chu Kiều Kiều.
“Có lái xe đến ? Đông thế đủ ?” Ông Cung hỏi.
“Có, Thanh Hoành cũng lái một chiếc đến, nhưng vệ sinh .” Trương Hải Phong .
Vừa dứt lời, một thanh niên khác từ phía đối diện bước tới.
“Ông Cung, bà Đường.” Lý Thanh Hoành chào.
Ông Cung nhận , : “Là Thanh Hoành , cũng lớn nhanh thật!” Rồi sang với Trương Hải Phong: “Vừa ai bảo cháu cao nhất? Thanh Hoành thua kém cháu!”
“Anh chỉ cao bằng cháu thôi.” Trương Hải Phong nhếch mép.
“Bọn trẻ bây giờ, ngày đứa nào cũng là những con khỉ lem luốc, mấy năm gặp, giờ đều thể lấy vợ .” Bà Đường cảm thán.
Lý Thanh Hoành những còn , Tô Tình và quen với , họ cùng bãi đỗ xe.
Cả nhà họ Trương và họ Lý đều ô tô riêng. Biết hôm nay đến và đoàn đông, nên họ lái hai chiếc xe riêng đến đón.
Hai chiếc xe đủ chỗ.
Sau khi lên xe, đoàn mới rời ga.
Sau khi họ rời , Cung Như Họa mới từ một góc khuất bước , trong mắt ánh lên sự kinh ngạc và phấn khích!
Hôm nay cô và em họ đến đón một chị họ từ quê lên, ngờ thấy Lý Thanh Hoành và Trương Hải Phong ở ga.
Ngày sống trong khu tập thể, cô thích chơi với họ nhất. từ khi bố cô đuổi ông bà , họ chơi với cô nữa. Dĩ nhiên, một phần vì chuyển nhà xa, nhưng gặp mặt họ cũng giả vờ quen.
Vì , hôm nay thấy hai họ ở đây, phản ứng đầu tiên của cô là trốn. Ban đầu còn hiểu tại họ tới, giờ thấy ông bà , cô hiểu!
Họ đến đón ông bà cô!
Cung Như Họa lập tức chạy về báo với : ông bà về!
“Như Họa, em chạy thế? Chị và chị hai tìm em mãi!” Em họ Giang Ngọc Châu . Bên cạnh cô là một thiếu nữ dung mão nhu mì, xinh - đó là chị họ từ quê lên, Giang Ngọc Trân.