“Những khác trong nhà họ Cung thì cháu nhắc đến, nhưng Cung Như Thư là do ông Cung và bà Đường nuôi cô từ nhỏ. Mấy năm gần đây, cô ngừng tìm hiểu tin tức về hai cụ.” Trương Hải Phong thêm.
Tô Tình mỉm , : “ và Thế Quốc đều tôn trọng nguyện vọng của hai cụ.”
Dù là cô Vệ Thế Quốc, đều từng nhòm ngó đến tài sản của hai cụ. Bất luận là tiền bạc căn nhà, cô và Vệ Thế Quốc đều từng thèm . Trong thời đại đầy cơ hội , Tô Tình cảm thấy thể kiếm nổi hai căn nhà. Hơn nữa, cô còn Vệ Thế Quốc, hai vợ chồng đồng lòng, tiền bạc thể kiếm . Vì , nếu hai cụ nhận con cháu, cô và Vệ Thế Quốc đều ý kiến gì. Ông lão ân dạy dỗ Vệ Thế Quốc, bà lão công trông nom Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, chuyện phụng dưỡng các cụ , tất nhiên cũng phần trách nhiệm của hai vợ chồng họ. Ngoài , họ tôn trọng nguyện vọng của hai cụ.
Phía đó, Lý Thanh Hành đuổi kịp Cung Như Thư: “Như Thư!”
Cung Như Thư tiếng dừng bước, : “Sao tới đây?”
“Nhìn thấy em nên chạy .” Lý Thanh Hành cô .
“Ông bà… dạo khỏe ?” Cung Như Thư khẽ hỏi.
“Đều khỏe, tinh thần cũng , hiện giờ đang ở nhà ông Trương. Em qua gặp ?” Lý Thanh Hành hỏi.
“Ông bà gì thì , em qua nữa.” Cung Như Thư lắc đầu.
“Ông và bà là thông tình đạt lý, chuyện thực liên quan gì đến em.” Lý Thanh Hành cô .
Cung Như Thư một cái, : “Cảm ơn coi thường em.” Nói xong, cô thêm lời nào, về.
Lý Thanh Hành theo bóng lưng cô đơn của cô, trong mắt thoáng nỗi ưu tư.
Phía , Trương Hải Phong dẫn đoàn của Tô Tình về nhà ông Trương, : “ Thím Tình, thím dẫn hai đứa nhỏ nghỉ ngơi một chút . Cháu dẫn dạo xung quanh một vòng, quen với môi trường xung quanh , cũng ngoài cho khác nhận mặt nữa.”
“Làm phiền cháu .” Tô Tình gật đầu.
“ Thím khách sáo .” Trương Hải Phong , sang với Tô Cảnh Văn và : “ Các chú thím cùng cháu dạo một lượt nhé.”
“Kiều Kiều, em về nghỉ ngơi cùng chị gái ?” Tô Cảnh Quân hỏi Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều thấy mệt, lúc tinh thần vẫn còn hăng, cũng dạo xung quanh ngắm nghía.
Thế là Tô Tình dẫn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt nhà nghỉ ngơi, còn đoàn thì ngoài dạo, quen với môi trường xung quanh.
Lý Thanh Hành về liền gặp , cũng dẫn họ tham quan.
“Chỗ chúng ở thì tiện nghi đủ cả. Rạp chiếu phim ở phía , thẳng theo con đường hai mươi phút, đó rẽ hướng đông thêm mười phút là tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-348.html.]
“Nhà tắm công cộng thì theo lối , thấy cái biển treo đằng ? Bên trong rộng rãi, mới mở năm nay. Tối nay chúng nên cùng tắm và mát-xa nhỉ?
“Còn đằng là chợ thực phẩm, năm nay chợ thêm nhiều thứ lắm. nếu mua đồ ngon thật sự thì chợ đen, chợ đen xa một chút. Lần em sẽ dẫn . Bây giờ chúng đến Đại học Thanh Hoa nhé?”
Suốt dọc đường, Trương Hải Phong liên tục giới thiệu. Cậu quả thật hoạt ngôn, chuyện đàng hoàng, quan trọng là thái độ khiêm tốn, tạo cảm giác kiêu ngạo tự mãn.
Rốt cuộc, Trương Hải Phong hiểu rõ, mấy 'vị chú thím' cùng tuổi với đều là sinh viên Đại học, bản gì mà tỏ hơn chứ?
Tô Cảnh Quân nhanh chóng trò chuyện vui vẻ với . Trên đường đến Đại học Thanh Hoa, hỏi: “Hải Phong, tham gia kỳ thi đại học năm nay ?”
“Có chứ, nhưng điểm của cháu đủ đỗ Thanh Hoa. Cháu định trường Sư phạm, còn Thanh Hành thì sẽ là đồng môn với mấy chú.” Trương Hải Phong .
Lý Thanh Hành hỏi: “Các bạn đều học ở Thanh Hoa?”
Tô Cảnh Văn đáp: “Tình Tình và Cảnh Quân thì học ở đó, còn học ở Bắc Đại.”
Chu Kiều Kiều, Tô Thừa Nghĩa và Tô Thừa Lễ lượt nêu tên trường của .
Lý Thanh Hành gật đầu: “Đều là những ngôi trường .”
Khuôn viên rộng lớn của Đại học Thanh Hoa khiến những trẻ tuổi đầu đặt chân đến đều cảm thán thôi.
“Tiếc là điểm của em đủ.” Chu Kiều Kiều bĩu môi .
“ , điểm bọn em cũng đủ.” Tô Thừa Nghĩa và Tô Thừa Lễ cũng .
“Không Bắc Đại trông như thế nào nhỉ?” Tô Cảnh Văn đầy mong đợi. Cậu hối hận về lựa chọn của , và cảm thấy Bắc Đại phù hợp với hơn.
Khoảng cách cũng xa lắm, nên dẫn đến Bắc Đại tham quan. Tô Cảnh Văn ngắm và cảm thấy vô cùng hài lòng, trong lòng dâng lên hào khí ngút trời – đây chính là nơi sẽ thực hiện lý tưởng của !
“Cũng còn sớm nữa, chúng qua tiệm lấy vịt , cũng sắp đến giờ ăn tối .” Lý Thanh Hành liếc đồng hồ, .
Đoàn liền đến tiệm vịt , một cửa hàng lâu đời trăm năm tuổi.
“Đây là vịt Bắc Kinh ?” Mọi đều đầu thấy, thấy món vịt ngoại giòn nội mềm đều kinh ngạc.
“ , nếu ăn vịt thì nên đến tiệm , chính hiệu nhất. dễ mua , đặt mới .” Lý Thanh Hành gật đầu xác nhận.
Cầm theo ba con vịt , đoàn về. Lúc , nhà ông Trương đang náo nhiệt.