“Cháu chỉ suy nghĩ của cháu về 'thành ý' thôi. Ông cần theo lời cháu, cũng cần thế. Bởi quan hệ cắt đứt từ nhiều năm . Mỗi nên giữ phận là nhất. Thưa bác, cháu tin bác thực lòng hiếu thảo với hai cụ. Vậy bác nên về với chồng bác, và cũng nên dạy dỗ các con của bác, hãy tôn trọng ý của ông bà, để các cụ yên hưởng tuổi già, ?” Tô Tình Giang Mai .
Sau khi Giang Mai rời , Tiền Mỹ Lệ, Hà Thất Muội và mới với Tô Tình: “Cô ăn thật lợi hại! Không trách là nữ Trạng Nguyên của tỉnh nhà!”
Họ Giang Mai khó đối phó thế nào, đây thiếu tới dò hỏi tin tức, đuổi tới, da mặt thật dày.
Những hàng xóm khác chuyện , kinh ngạc hỏi: “Nữ Trạng Nguyên?”
“ , đỗ đầu tỉnh kỳ thi đại học, xứng danh nữ Trạng Nguyên! Nhà còn giữ tờ báo!” Tiền Mỹ Lệ lập tức kể với họ.
“Nhà cũng một tờ!” Hà Thất Muội cũng .
“Vậy mau lấy cho xem nào…”
Tô Tình thấy chuyện sôi nổi, xã giao trở phòng thăm hai cụ.
Ông Cung và bà Đường rõ ràng ảnh hưởng tâm trạng. Tô Tình : “Ba, , về . Lời con quá.”
Bà Đường : “Tình Tình đừng thế. Những kẻ vô liêm sỉ còn nhận vơ thích, lấy chổi quét họ cũng là đáng đời. Con ôn tồn như là quá lịch sự !”
Ông Cung gật đầu: “Chúng cần bọn họ phụng dưỡng. Chúng con và Thế Quốc, còn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt!”
Tô Tình gật đầu.
Mặc dù chuyện vui, nhưng khi Lý Thanh Hành và Trương Hải Phong mang vịt về, vẫn cùng sang nhà ông Lý ăn tối. Mọi quây quần ăn uống, trò chuyện, khiến tâm trạng của hai cụ cũng khá lên nhiều.
đến đêm, khi lên giường, hai vợ chồng già vẫn còn bận tâm chuyện .
Bà Đường giọng chua chát: “Năm xưa cắt đứt quan hệ, giờ tới nhận. Hai vợ chồng họ ý đồ gì chứ?”
Ông Cung cũng rõ: “Bọn họ là hai căn nhà của chúng , và tiền bồi thường.”
Bà Đường : “Chúng ngoài tiền cũng chẳng gì khiến họ thèm .”
Ông Cung : “Tất cả để cho Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, cho bọn họ một phần.”
Bà Đường hài lòng: “ cũng nghĩ .”
Bà còn nhớ khi sinh đứa con bất hiếu , đau đẻ suốt ba ngày mới sinh nó. Cùng ông lão, bà cũng dạy dỗ nó kỹ. Hai mươi năm đầu, nó cũng ngoan. hai mươi tuổi, nó đổi, còn nhiễm thói nghiện ngập. Sau vì sợ cháu gái lớn hư, bà mới đem cháu về nuôi. Sau đó, nó bắt cai nghiện. đứa con trai đúng là đồ của nợ! Quả nhiên, nó tố cáo chính hai vợ chồng bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-351.html.]
Sau khi chuyện súc sinh như , bao nhiêu năm qua từng hỏi thăm nửa lời. Đương nhiên, hai vợ chồng già cũng chẳng lấy lạ. giờ họ về, cả nhà nó vội vã chạy tới xin . Chúng vẫn như xưa, nghĩ rằng chỉ chúng là thông minh, còn khác thì chúng đang toan tính gì.
“Chúng cần để tâm đến họ gì, cứ ngủ ngon . Ngày mai dẫn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt dạo một vòng, cũng để chúng còn con trai, con dâu, cháu trai và cháu gái.” ông Cung .
Bà Đường gật đầu, : “Dương Dương và Nguyệt Nguyệt giờ càng ngày càng thông minh, lanh lợi.” Bà còn nhớ lúc bà cầm chổi đuổi Giang Mai, hai đứa bé còn chạy phòng gọi ông. Chúng mới mấy tuổi đầu mà chuyện như , quá là thông minh.
“Đương nhiên , con cái của Thế Quốc và Tình Tình, thể kém thông minh .” ông Cung đáp.
Hai vợ chồng già chuyện về lũ trẻ một lúc cũng chìm giấc ngủ.
Bên .
Cung Như Họa suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng nhớ tại thấy Tô Tình quen mặt!
Cô lục tìm tờ báo cũ , và đúng là thấy ảnh của Tô Tình đó.
“Hóa là cô !” Cung Như Họa nghiến răng .
Cung Như Thư cũng thấy, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng. Quả hổ là nữ Trạng Nguyên của tỉnh, chuyện ôn tồn nhã nhặn nhưng câu nào cũng sắc bén. Dù đối thủ là cô - một khó xơ như , cũng chẳng chiếm chút tiện nghi nào.
Cung Như Họa thấy chị gái còn tỏ vẻ hâm mộ, tức thì nổi giận, chẳng thèm để ý tới cô nữa, sang gõ cửa phòng bố .
Giang Mai đang bực bội, định chuyện với chồng thì tiếng con gái gõ cửa, đành bực dọc mở.
“Giờ , con ngủ còn gì nữa?” Giang Mai hỏi.
“Mẹ xem , chuyện hôm nay là cô ?” Cung Như Họa lập tức chỉ tờ báo cho xem.
Giang Mai kỹ, sắc mặt càng thêm khó coi. Bà ngờ con dâu của bố chồng là nữ Trạng Nguyên trong kỳ thi đại học!
“Con về ngủ sớm .” Giang Mai giật lấy tờ báo, .
Cung Như Họa đành về phòng. Cung Như Thư hiếm hoi lên tiếng: “Bảo đừng vất vả nữa. Giờ ông bà con nuôi, sẽ con nuôi và con dâu phụng dưỡng, cần đến bố . Sau cứ an phận mà sống cho là .”
Cung Như Họa đang đầy ghen tức và bực bội, chuyện chẳng giữ ý tứ: “Chị thật là nhẫn tâm! Bà nội đích nuôi chị lớn, mà chị thể sắt đá đến , chẳng lẽ chị thật sự nhận hai cụ ?”
“Phải, chị đúng là sắt đá. Vậy nên em cũng học cái sự sắt đá của chị , đừng bao giờ đến quấy rầy hai cụ nữa.” Cung Như Thư gật đầu.
“Chị là chị, em là em! Chị thì , đó là chuyện của chị. đó là ông bà của em, em quyền nhận!” Cung Như Họa hừ lạnh.