Vệ Dương và Vệ Nguyệt vẫn nhớ ba, liền ngoảnh đầu tìm kiếm, tìm ba ở .
Tô Tình thấy hai con như , trong lòng khỏi xót xa, : “Ba ở Bắc Kinh , ba đang ở nhà. Chờ một thời gian nữa, ba sẽ lên đây chơi với Dương Dương và Nguyệt Nguyệt.”
Tiểu Vệ Dương và Tiểu Vệ Nguyệt hiểu, là ba sẽ đến, nên lo nữa.
Tô Tình dẫn hai con về nhà thì gặp Tiền Mỹ Lệ mang một mâm sủi cảo đến, thấy cô liền : “ gói nhiều, mang sang cho các cháu ăn thêm.”
“Chị khách sáo quá.” Tô Tình đáp.
“Khách sáo gì? Chẳng lẽ đáng công em dạy tiếng Anh cho con bé Hải Nhu nhà ? Nó kém tiếng Anh lắm, lo thi đậu đại học.” Tiền Mỹ Lệ .
Tô Tình : “Hải Nhu thực sự thông minh, ngữ pháp kém nhưng cháu nhớ từ vựng , các môn khác cũng xuất sắc. Em nghĩ cứ giữ vững thế , thi đại học chắc chắn sẽ đạt điểm cao.”
Em gái của Trương Hải Phong là Trương Hải Nhu Tiền Mỹ Lệ thúc đến nhờ Tô Tình chỉ dạy. Biết Tô Tình là nữ Trạng Nguyên, nếu chỉ cho phương pháp học tập thì còn gì bằng.
Tô Tình cũng giấu nghề, những phương pháp chỉ cho Trương Hải Nhu đều hữu ích. Hơn nữa, Trương Hải Nhu vốn nền tảng, tiếp thu nhanh nên Tô Tình dạy cũng nhẹ nhàng.
Tiền Mỹ Lệ điều, thường xuyên mang đồ đến tặng.
Tiền Mỹ Lệ vui. Tuổi bà còn trẻ, tuy cùng Tô Tình là chị em nhưng lớn hơn Tô Tình khá nhiều, con trai Trương Hải Phong cũng bằng tuổi Tô Tình, nhưng bà vẫn hợp tính với Tô Tình.
Bà mời Tô Tình sân chơi, nhưng chuyện mấy câu, bên ngoài một con ch.ó săn lớn chạy . Tô Tình giật , vội bế Dương Dương và Nguyệt Nguyệt lên.
“Chị Tình đừng lo, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt với Vượng Phúc lắm, chúng là bạn !” Một bé gái 6 tuổi chạy , với Tô Tình.
Tô Tình nhận bé, đó là cháu gái của ông Lý và bà Tiêu, con gái của Hà Thất Muội, cũng là em gái của Lý Thanh Hành, tên là Lý Thanh Ngữ, một cô bé xinh như búp bê Tây phương.
cô bé mạnh mẽ, nhà nuôi một con ch.ó săn lớn thế !
Tiền Mỹ Lệ : “Tình Tình đừng lo, Vượng Phúc là ch.ó nghiệp vụ qua huấn luyện, những c.ắ.n trẻ con mà còn bảo vệ lũ trẻ trong khu , ai dám bắt nạt.”
“Hồi bé Tiểu Khóc suýt nữa bắt cóc, chính Vượng Phúc tìm về đấy, nó giỏi lắm.” Bé Thanh Ngữ gật đầu .
Tô Tình ngạc nhiên: “Thật ?”
“Ừ, đó là con trai nhà họ Thẩm ở phía đông. Năm đó suýt nữa kẻ buôn bắt , chính Vượng Phúc mùi tìm về, còn chúng cho ngất .” Tiền Mỹ Lệ gật đầu.
Hai em Tiểu Vệ Dương và Tiểu Vệ Nguyệt Tô Tình bế chặt, giãy dụa xuống. Chúng Vượng Phúc, mắt sáng rỡ.
Tô Tình thấy chúng sợ, mà con ch.ó săn lớn cũng hiền lành, nên thử thả chúng xuống.
Hai đứa trẻ lập tức chạy đến bên Vượng Phúc, còn nó thì cọ cọ chúng, tỏ vẻ thiết.
Tô Tình thở phào nhẹ nhõm.
“Không , Vượng Phúc nuôi 4-5 năm, bao giờ hại trẻ con.” Tiền Mỹ Lệ . Bà chuyện thêm một lúc với Tô Tình về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-354.html.]
Tô Tình với Lý Thanh Ngữ: “Thanh Ngữ, em chơi với Dương Dương và Nguyệt Nguyệt trong sân nhé? Chị nấu cơm.”
“Chị cứ , em cũng ngắm chim nữa.” Lý Thanh Ngữ gật đầu.
Tô Tình dặn bọn trẻ chơi trong sân, bếp nấu cá. Một lúc , bà Đường dẫn một phụ nữ lớn tuổi hơn một chút về.
“Mẹ, đây là…?” Tô Tình từ trong bếp , hỏi.
“Đây là chị của A Cúc và A Trúc, tên A Lan. Cô lớn tuổi hơn con, con gọi là Lan tỷ.” Bà Đường giới thiệu.
Tô Tình , A Cúc là bảo mẫu bên nhà ông Trương và bà Ninh, A Trúc là bảo mẫu bên nhà ông Lý và bà Tiêu. Hai là chị em, vì họ nấu ăn ngon nên họ cũng , mời đến giúp việc.
“Chào Lan tỷ, em quen A Cúc và A Trúc. Tay nghề của họ .” Tô Tình .
“Cô khách sáo .” Lan tỷ với cô, rụt rè: “Cô yên tâm, đây dạy , nấu ăn, quét dọn, trông trẻ, đều thành vấn đề!”
“Lan tỷ tuổi , chắc lập gia đình ?” Tô Tình gật đầu hỏi.
“Vâng, năm nay em tuổi, bốn đứa con, nhưng đều lớn. Hơn nữa ở nhà bố chồng trông nom, cũng .” Lan tỷ nhanh nhảu đáp.
Có thể thấy, cô công việc .
Tô Tình khó, gật đầu : “Vậy chúng thử việc hai ngày, hai ngày quyết định giữ . Lan tỷ, ngày mai chị đến bệnh viện khám sức khỏe, chi phí em sẽ trả.”
“Vâng.” Lan tỷ đây là quy định, gật đầu đồng ý.
Ông Cung sang trường Thanh Hoa, đến chiều tối mới về.
Tô Tình nấu xong bữa tối, đợi ông về cùng ăn. Sau đó, cô dẫn hai con ngoài gọi điện thoại.
Vệ Thế Quốc đợi sẵn, chuông reo, linh cảm là vợ , nhưng vẫn đợi khác nhấc máy mới gọi .
Điện thoại nhanh chóng , Vệ Thế Quốc thấy giọng nhẹ nhàng, dịu dàng của vợ: “Thế Quốc.”
Trong lòng lập tức mềm nhũn, nỗi nhớ nhung chất chứa bấy lâu thể nào che giấu.
“Vợ.” Vệ Thế Quốc cũng gọi.
Bên đầu dây, Tô Tình ngượng, nhưng con : “Sao về nhanh thế? Biết về sớm , em đợi về mới cũng .”
Thật , khi ở bên thấy gì, đôi lúc còn phiền vì theo đuôi, việc gì cũng quấn lấy cô. khi ở bên, cô thật sự kìm nỗi nhớ.
Vệ Thế Quốc , : “Đoàn xe là , lúc ít việc, lúc nhiều việc. Lần ít việc.”
Tô Tình hỏi: “Anh nhớ em ?”
Vệ Thế Quốc tránh những xung quanh, nhỏ: “Nhớ.”