Trước , bà vốn qua với bà Giang. Ngay cả khi đứa con bất hiếu cưới Giang Mai, bà và ông lão cũng thực sự đồng ý. hai họ quan hệ, thậm chí con , đồng ý cũng đành chịu.
Những chuyện cũ tạm nhắc tới, bà và bà Giang chẳng gì để , cùng đẳng cấp.
"Chị ơi, quan hệ hai nhà chúng thiết lắm, chị còn bảo quan hệ gì." Bà Giang ha hả.
"Chẳng lẽ con gái bà với bà? Từ mười năm , chúng cắt đứt quan hệ với cả nhà nó . Mười năm nay chẳng liên lạc gì, giờ bà đến chuyện thiết?" Bà Đường châm chọc.
Bà Giang thở dài, xuống lấy lạc bóc, : "Chị ơi, trong lòng chị còn oán giận. chuyện năm đó cũng là bất đắc dĩ. Dù , cả Tuấn Tài lẫn A Mai, hai vợ chồng chúng đều hối hận. May mắn là giờ chị và Cung trở về, cả nhà thể đoàn tụ. Đời mấy chục năm ngắn ngủi, nên bỏ qua thì bỏ qua chị. Quan trọng nhất là những ngày . Bao năm khổ cực, những ngày nên sống mới , chị đúng ?"
"Phải, bà sai. Những ngày nên sống , mỗi lo phần . và ông lão cần chúng nó, bà cũng đừng mất công đến cho khác. và ông lão tính tình thế nào, bà rõ. Đã cắt đứt quan hệ thì tuyệt đối đầu. Đứa con bất hiếu đó dám chuyện súc sinh, trong mắt và ông lão, khác nào từng sinh nó ." Bà Đường giọng lạnh nhạt.
Bà Giang bà, : "Tuấn Tài và A Mai sai, chị thể nhận. lũ trẻ thì ? Như Họa, Như Tùng, Như Bách , Như Thư là do chị và Cung tự tay nuôi lớn, từ bé tí đến giờ. Chẳng lẽ chị nhận cả Như Thư? Những năm nay, nó ngừng lặng lẽ dò hỏi tin tức của hai cụ đấy!"
"Đã lớn , cần chúng bận tâm nữa. Chúng bận tâm hơn nửa đời , giờ già nghỉ ngơi. vẫn câu cũ, bà cần đến cho khác. Nếu cả nhà đó thực sự hiếu tâm, thì đừng đến quấy rầy nữa. Chúng chỉ sống yên những ngày còn ." Bà Đường .
Bà Giang yên nữa. Bà lão thật cứng đầu!
Lúc , ông Cung dẫn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt về.
Hai em chạy ùa , tay cầm một bông hoa, hái từ vườn nhà ai, mang về tặng bà Đường.
Bà Đường vui, : "Cảm ơn Dương Dương, cảm ơn Nguyệt Nguyệt."
Bà Giang liếc hai đứa trẻ, ông Cung, ha hả: "Chào bố chồng."
"Bà gọi ai là bố chồng?" Ông Cung lập tức khách khí: "Con dâu nhà chúng họ Tô, họ Giang!"
Một câu khiến bà Giang mất mặt.
"Ông thông gia ơi, chuyện năm đó khiến hai cụ chịu thiệt thòi. giờ hai đứa trẻ hối cải, chúng là bậc trưởng bối, há nên cho chúng một cơ hội cuộc đời?" Bà Giang vẫn giả vờ hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-361.html.]
"Chúng cắt đứt quan hệ từ mười năm . Giờ ai nấy sống, bà về bảo chúng nó, đừng phí tâm trí nữa. Chúng con ruột, chúng chỉ con nuôi!" Ông Cung lạnh lùng .
Bà Giang thêm cũng vô ích, đành dậy thở dài: "Ông thông gia, hai cụ hãy suy nghĩ . Rốt cuộc Tuấn Tài mới là con ruột, lũ trẻ mới là cháu nội ruột. Cái gì cũng thể cắt đứt, nhưng quan hệ huyết thống thể cắt ."
Bà Giang vài bước, bà Đường : "Về đừng đến nữa. Bà tưởng mấy lời đó thể chúng động lòng?"
Bà Giang dừng bước, bỏ .
Bà đương nhiên đến tìm con gái. Giang Mai gặp bố chồng, đang ở nhà chờ tin.
Thấy đến, bà vội pha hầu hạ, hỏi: "Mẹ, thế nào? Thuyết phục hai cụ ?"
Bà Giang uống một ngụm , tức giận : "Đừng nữa. Hai ông bà lão ngoan cố lắm. Mẹ hết lời , nhưng chẳng ai . Mẹ thấy ý họ, hình như thực sự cắt đứt quan hệ với các con."
Nghe , sắc mặt Giang Mai biến đổi: "Cắt đứt quan hệ? Làm cắt ? Tuấn Tài và lũ trẻ là con cháu ruột của họ!"
Bà Giang nhíu mày: "Mẹ cũng với họ, nhưng cả bà lão lẫn ông lão, chẳng ai ." Bà thở dài: "Chuyện cũng do các con quá tuyệt. Bao nhiêu năm , các con sợ gì mà gửi một cái bao thư qua? Giờ đến nỗi động thế ."
Giang Mai : "Mẹ giờ ích gì? Con ngờ họ còn thể trở về, tình thế đổi như bây giờ?"
Người điều lao động cải tạo gì đãi ngộ . Bà gần như chắc chắn hai vợ chồng già chống nổi, ai ngờ họ vẫn sống sót, còn ngày đón bình minh.
Giờ hối hận cũng muộn. Giá mà năm đó gửi một hai cái bao thư qua? Giờ cái tội tố cáo cha và mười năm bỏ mặc, hai cái mũ đội lên, bà còn đường lui.
Bà Giang cũng ngờ tình thế sáng sủa như , hỏi: "Tuấn Tài ?"
"Tuấn Tài thể gì? Anh qua đó hai cụ nhục." Giang Mai bực bội.
Bà Giang : "Tuấn Tài c.h.ế.t vì thể diện. Chuyện đáng lẽ nên để nó . Nó là con trai ruột, nó một câu giá trị hơn mày trăm câu."
Giang Mai : "Con cũng với , nhưng bảo lớn nhỏ cũng là trưởng khoa, qua đó nhục thì còn mặt mũi nào."
Bà Giang : "Như Thư ? Như Họa, Như Tùng, Như Bách lẽ đủ sức, nhưng Như Thư thể. Nó do họ nuôi lớn, tình cảm Như Họa mấy chị em thể so."