Chuyện khiến Giang Mai sốt ruột hơn nữa: "Cái con Như Thư c.h.ế.t tiệt đó cũng chẳng nên trò trống gì! Kéo nó mà nó chịu , đúng là một đứa vô lương tâm! Trước hai cụ thương nó nhất, mà giờ nó thèm bước chân qua bên đó một bước!"
Bà Giang nhíu mày: "Như Thư đứa bé cũng thật hiểu chuyện, còn bằng Như Họa."
"Con cũng với nó , nhưng nó mặc kệ con gì, vẫn theo ý . Tức c.h.ế.t con." Giang Mai .
Bà Giang con gái, hỏi: "Vậy con tính toán thế nào? Định từ bỏ ?"
Giang Mai lập tức đáp: "Mẹ, gì ? Làm con thể từ bỏ ? Mẹ cũng hai căn nhà đó đáng giá bao nhiêu mà, hôm qua con qua đó thấy đấy! Sửa sang như mới khác!"
"Phải, cái sân lớn đó còn trồng đủ loại hoa cỏ, nuôi chim... thật khiến mê mẩn." Bà Giang .
"Cho nên con thể từ bỏ? Chút khó khăn thôi, con sẽ bỏ cuộc. Bằng chẳng lỡ mất cơ hội, để cho cái con dâu nuôi hưởng lợi ? Bọn họ mơ !" Giang Mai hừ lạnh.
Bà Giang tán đồng suy nghĩ của con gái, : "Con thể nghĩ là . Hai căn nhà đó giá trị còn vượt xa tưởng tượng của con. Nhà chúng bên đó cũng một căn tương tự, một kiều dân mới về nước năm nay mua với giá ba vạn đồng."
"Căn nhà kiểu đó á? Ba vạn đồng?" Giang Mau vội hỏi.
"Nếu bảo tồn thì đáng giá cỡ đó. Mẹ thấy hai căn nhà của hai cụ thua kém chút nào. Con bảo còn một căn hai tầng ? Căn đó cũng kém hơn ." Bà Giang giơ năm ngón tay.
Con vượt xa những gì Giang Mai tưởng tượng, khiến bà kích động đến mặt đỏ bừng.
Lại một nữa, bà khỏi hối hận vì chịu chút khó khăn gửi một hai cái bao thư qua!
Tiền tài động lòng , những ngày đó, Giang Mai hạ thấp tư thái, thường xuyên mang đồ đến biếu.
Khi thì năm cân gạo, khi thì một túi trứng gà, khi thì một hai cân thịt...
điều đó chỉ khiến ông Cung và bà Đường thêm ghê tởm.
Hàng xóm hai bên đương nhiên cũng để ý thái độ của Giang Mai.
Bà Tiêu và bà Ninh đều rõ ràng, : "Vì hai căn nhà của chị, Giang Mai thật bất chấp giá. Chị xem những thứ cô mang đến, cũng chịu bỏ vốn đấy."
Bà Đường thấy đồ là mang vứt ngay, : "Nhà chúng giờ thật sự đáng giá đến thế ?"
"Đáng giá." Bà Tiêu gật đầu.
"Đến mức đó." Bà Ninh giơ tay hiệu cho bà xem.
Bà Đường trong lòng hiểu, lạnh: " là mơ giữa ban ngày. Đã cắt đứt quan hệ còn dám nhòm ngó nhà chúng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-362.html.]
Những như bà Chu chút cách của Giang Mai cho cảm động.
"Các chị sợ , đây là nhòm ngó nhà của hai cụ đấy. dám nếu căn nhà, cô còn thèm bước chân đến đây. ý đồ e là sai , vì hai căn nhà, ông lão đó lâu chuyển sang tên Thế Quốc. Hai căn nhà đều cho Thế Quốc ." Bà Đường tiết lộ tin tức với bà Chu.
Thật ngờ, tin truyền , đều sửng sốt.
Vì ai ngờ hai cụ cho con nuôi nhà! Con trai ruột chẳng cái tẹo nào?
chuyện thể kiểm chứng. Ông Cung từ khi bà Giang đến mất kiên nhẫn, họ nhòm ngó cái gì thì cướp cái đó. Hai căn nhà, một ở gần Đại học Thanh Hoa, một ở gần Đại học Bắc Kinh, ông đều chuyển sang tên Vệ Thế Quốc, con nuôi.
Phòng quản lý nhà đất giờ xác nhận chủ sở hữu hai căn nhà chính là Vệ Thế Quốc.
Giang Mai tin , cả c.h.ế.t lặng, hai lời chạy đến phòng quản lý nhà đất hỏi. Hỏi xong mới , thật sự chuyển sang tên thằng con nuôi đó!
Hai căn nhà, bộ thuộc về thằng con nuôi đó!
Giang Mai thất thần đến chỗ kể. Bà Giang suýt nữa tắt thở: "Hai lão già c.h.ế.t tiệt đó! Họ sợ lừa, rơi cảnh tay trắng ? Con trai ruột còn tin, tin con nuôi?"
Phải nếu hai căn nhà rơi tay con gái bà, thì bên nhà bà cũng lợi ít. Giờ bộ thuộc về khác, chẳng tí gì.
Tin bí mật, chẳng mấy chốc Cung Tuấn Tài, cùng Cung Như Thư, Cung Như Họa đều .
Cung Tuấn Tài đau tức ngực. Bố bao nhiêu năm vẫn đổi, vẫn tàn nhẫn như xưa.
Năm đó thể chút do dự tống trại cai nghiện, giờ thể chút do dự chuyển hai căn nhà trị giá gần chục vạn sang tên đứa con nuôi nào đó, để chặt đứt hy vọng của .
Tàn nhẫn, thật tàn nhẫn!
Cung Như Họa cũng gần phát điên: "Ông bà thể như ? Chúng mới là huyết mạch của các cụ! Sao các cụ thể đem nhà cho nhà đó!"
Cung Như Thư cô, : "Đó là tài sản của ông bà. Ông bà cho ai thì cho, cần qua sự đồng ý của ai ?"
Cung Như Họa tức giận: "Chị im ! Em thấy ai kém cỏi như chị! Ông bà ruột mà chị nhận, chị thật nhẫn tâm! Chị hổ là ông bà nuôi dạy, quả nhiên giống các cụ, lòng tàn nhẫn!"
Cô hét mặt chị gái bỏ .
Lý Thanh Hành từ một góc , nhíu mày theo bóng Cung Như Họa, Cung Như Thư.
Cung Như Thư ngờ ở đó, : "Khiến chê ."
"Không ." Lý Thanh Hành lắc đầu, : "Như Thư, em chứ?"
"Em . Trái em vui." Cung Như Thư . Cô hai căn nhà còn, cô sẽ đến quấy rầy ông bà nữa.