Hai lâu, Tô Tình thức dậy. Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đang ngủ trong phòng, cô ngáp dài, khoác áo bông ngoài.
“Mẹ ơi, con mơ màng thấy tiếng Thế Quốc ?” Tô Tình mắt lơ mơ ngái ngủ, quanh phòng thấy ai, liền thắc mắc.
Bà Đường bảo: “Con nhớ Thế Quốc quá nên sinh ảo giác đấy. Về ngủ , chắc đêm nay con sẽ mơ thấy nó thôi.”
Tô Tình ngượng chín mặt, hóa thực sự nhớ quá. Cô cứ tưởng thấy tiếng Vệ Thế Quốc, tưởng đến .
Cũng tại hai và Cảnh Quân, suốt ngày cứ đôi cặp, lúc nào cũng thể hiện tình cảm khiến cô ghen tị. Vốn chỉ nhớ năm sáu phần, họ "tẩm bổ" thành đến chín phần .
Tô Tình : “Mẹ, hai cụ ngủ sớm . hai với em Cảnh Quân lát nữa về chúng nó tự mở cửa .”
Bà Đường đáp: “Ừ, con cũng về nghỉ , hôm nay con mệt .”
Tô Tình gật đầu, uống ngụm nước về phòng tiếp tục ngủ với các con.
ngủ say, cô mơ thấy Vệ Thế Quốc, thậm chí còn cảm nhận rõ mồn một thở quen thuộc của . Trong mơ, lên giường và ôm cô lòng. Tô Tình cảm thấy thật nhớ , bằng mơ sống động đến thế?
“Vợ yêu.” Giọng ấm áp của Vệ Thế Quốc vang lên.
Nghe thật chân thực !
Tô Tình mắt mơ màng, mềm mại gọi: “Thế Quốc.”
Rồi chuyện cứ thế diễn nồng nhiệt như lửa.
Tô Tình nghĩ chắc phát điên , nhớ Vệ Thế Quốc đến mức mơ thấy . Cô là hai con , còn mơ những giấc mơ xuân tình như thế? Mà giấc mơ chân thực đến lạ lùng.
Đặc biệt là sự khát khao của Vệ Thế Quốc dành cho cô, những nụ hôn khiến cô tưởng ngạt thở, chân thực đến mức cô phân biệt nổi mơ với thực. Cô đành buông theo, vì cô cũng nhớ đàn ông đến điên cuồng.
Không bao nhiêu qua , cuối cùng cô kiệt sức ngủ . Trước khi ngủ, cô vẫn nhớ ôm cô thật chặt trong lòng.
Sáng hôm tỉnh dậy, trời sáng rõ. Dương Dương và Nguyệt Nguyệt còn trong phòng, nhưng bên ngoài vẳng tiếng đùa của hai em.
Tô Tình vội dậy. Lúc tinh thần và thể xác cô đều thư thái, bình yên và dễ chịu.
chẳng mấy chốc, cô nhận cơ thể chút khác lạ: eo mỏi, chân mềm. Điều khiến cô nhớ giấc mơ đẫm mồ hôi đêm qua. Trong mơ, Thế Quốc quá nhiệt tình, như ngọn núi lửa tan chảy cô. Đương nhiên cô chịu nổi sự cuồng nhiệt , hóa thành dòng nước xuân sôi sục.
Nghĩ , cô thấy ngượng chín mặt. Sao mơ như ? Thật là điên .
Có lẽ vì giấc mơ tiêu hao năng lượng quá nhanh, nên giờ cô thấy đói bụng. Tô Tình đành dậy quần áo để ngoài ăn sáng. bước xuống giường, cô cảm nhận rõ sự khác lạ trong cơ thể.
Rốt cuộc thì giấc mơ xuân tình chỉ là hư ảo, còn đây là... chuyện thật!
Tô Tình vội vàng thu dọn chăn ga. Giờ thì cô nhận , đêm qua giấc mơ, chính là tên trộm hoa lẻn về!
Cô cũng nhớ tiếng động mơ hồ đêm qua, lúc đó bà cụ còn bảo là ảo giác. Giờ nghĩ , vẻ mặt bà lúc rõ là đang chế nhạo cô mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-396.html.]
Cô nhanh chóng chỉnh tề trang phục bước ngoài.
Cô thấy Vệ Thế Quốc đang bồng Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, cùng ông Cung, bà Đường, Tô Cảnh Võ, Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều.
“Tỉnh hả?” Vệ Thế Quốc vợ.
Tô Tình giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu chào ông bà: “Ba , ăn sáng ạ?”
“Ăn , con ăn , đồ ăn còn hâm trong bếp đấy.” Bà Đường .
Tô Tình gật đầu ăn. Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đều trong lòng bố, thích thú đung đưa đôi chân ngắn. Đừng tưởng các bé còn nhỏ gì, các bé vẫn xem ảnh bố mỗi ngày nên nhận bố ngay. Sáng nay tỉnh dậy là bố mặc quần áo và bồng các bé ngoài. Một lúc bồng cả hai! Bố khỏe như các !
Tô Tình ăn sáng xong chuyện.
“Mọi , hôm qua con đặt mua sườn dê, giờ lấy về đây.” Tô Cảnh Võ dậy .
“Cảnh Võ, đừng mua đồ về nữa, nhà còn chất đống đấy.” Bà Đường .
“Con . Con thích ăn thịt, thịt vui. Con còn đặt cho ông bà Lý một phần nữa.” Tô Cảnh Võ đáp.
Bà Đường : “Được thôi, con lấy về .”
Tô Cảnh Võ ngoài, Tô Cảnh Quân hỏi: “Chị, chị rể về đêm qua ?”
“Không , chị và Dương Dương Nguyệt Nguyệt ngủ .” Tô Tình bình thản đáp.
Tô Cảnh Quân : “Vậy trưa nay hai xem phim ? Để bọn em trông hai đứa nhỏ, bọn em dẫn các cháu chơi.”
“Hai đứa khỏe hẳn, ngoài trời lạnh lắm, hai em cứ chơi .” Tô Tình .
Tô Cảnh Quân liền dẫn Chu Kiều Kiều ngoài.
Ông Cung cũng ngoài tìm ông Lý, ông Trương đ.á.n.h cờ. Bà Đường cùng, ghé thăm bà Tiêu, bà Ninh tụ tập, nhân tiện xem khớp cho vì trời lạnh gần đây khiến bệnh cũ tái phát.
Thế là trong nhà chỉ còn bốn họ.
“Đêm qua về lúc nào?” Tô Tình Vệ Thế Quốc hỏi giọng lạnh lùng.
Vệ Thế Quốc : “Ừ, vợ yêu, nhớ em.”
“Vợ yêu, nhớ em.” Bé Vệ Dương bắt chước bố.
Bé Vệ Nguyệt cũng tủm tỉm : “Nhớ em.”
Được , cả nhà cùng nhớ cô.
Tô Tình đặt hai con xuống t.h.ả.m để chúng tự chơi. Hôm qua hai bé mệt, nhưng nghỉ một đêm hôm nay khỏe, t.h.ả.m chơi với hai chú chó. Hai con ch.ó sạch sẽ nên cô ngăn cản, để mặc các con.
Rồi cô sang Vệ Thế Quốc. Anh vẫn đang chăm chú cô. Tô Tình đối diện ánh mắt , hừ lạnh: “Anh khá lắm, lén lút về lúc nửa đêm!”