Xuyên thành thanh niên trí thức lấy chồng ở thập niên 70 - Chương 405:

Cập nhật lúc: 2025-11-02 04:33:51
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Anh cứ , em . Dù Thế Quốc thì em cũng cùng!” – Thẩm Tòng Quân kiên quyết .

 

Thực , tin Vệ Thế Quốc sẽ chuyện như thế. Anh hiểu rõ bạn – một ngay thẳng, thương vợ thương con, bao giờ điều với gia đình.

 

Lý Đại Ất thấy dụ thì hậm hực một , miệng còn lẩm bẩm mắng Tòng Quân ngốc – “thịt đến miệng mà chịu ăn”.

 

Sau , khi gặp Vệ Thế Quốc, Thẩm Tòng Quân kể chuyện .

 

Anh chuyện khéo léo, chỉ ngụ ý rằng điều với vợ con, nhưng cũng lo đắc tội với Lý Đại Ất .

 

Vệ Thế Quốc hiểu ngay. Anh : “Họ gì thì , liên quan đến . Chúng vợ con, ngoài kiếm tiền là để mang về cho gia đình sống sung sướng hơn. Đó mới là việc đàn ông nên , thấy đúng ?”

 

Thẩm Tòng Quân , gật đầu tán thành: “Cậu chí .”

 

Sau đó, hạ giọng kể về chuyện Lý Đại Ất “việc riêng”, tức là buôn chui. Lý Đại Ất bảo rằng cả đội đều , chỉ cần quá lộ liễu thì chẳng ai khó.

 

Vệ Thế Quốc gật đầu, bình thản : “Có thể .”

 

Tòng Quân liếc , hỏi khẽ: “Cậu ?”

 

Vệ Thế Quốc rút điếu thuốc, nhạt: “Lý Đại Ất kể với ?”

 

Anh vốn nghiện thuốc, chỉ hút khi giao tiếp bên ngoài. Hơn nữa, vợ – Tô Tình – ghét mùi thuốc, nên mỗi về nhà đều đ.á.n.h răng kỹ đến mức chảy máu. trêu rằng mùi t.h.u.ố.c nhàn nhạt môi chút hấp dẫn – câu khiến nhớ mãi.

 

Thẩm Tòng Quân đáp: “Ông , còn bảo chung với , chứ cách nào.”

 

Vệ Thế Quốc mỉm : “ hợp tác với ông . cách riêng. Anh tham gia ? chia cho hai phần lợi nhuận.”

 

Tòng Quân mở to mắt, hạ giọng: “Cậu gan thật đấy! thế thì theo, ?”

 

Vệ Thế Quốc gật đầu: “Được, mai dẫn một chuyến, nhận đường gặp .

 

Thực , Vệ Thế Quốc đang thiếu .

Trước đó, hợp tác với Uông Dũng nuôi heo trong núi. Giờ đàn heo đến kỳ xuất chuồng, hơn ba mươi con trưởng thành và một lứa heo con chuẩn bán . Vệ Thế Quốc tất nhiên “ăn” mối hàng , nhưng heo thì thể để lâu, mỗi ngày đều tốn cám, vận chuyển nhanh.

 

Anh vốn định tự , nhưng một kham nổi. Những thể tin chỉ đếm đầu ngón tay: ruột Tô Hữu Vinh thì quá thật thà, còn mấy đồng đội cũ tuy thiết nhưng thể kéo chuyện ăn mạo hiểm – lỡ phát hiện thì liên lụy cả đội xe.

 

, nghĩ ngay đến Thẩm Tòng Quân – cùng quê, tin cậy, đang cần tiền.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-405.html.]

Uông Dũng lúc đầu còn nghi ngờ, cho trại heo ngay, mà chỉ giao cho Vệ Thế Quốc mấy chuyến hàng nhỏ để thử. Thực , tìm hiểu xem Thẩm Tòng Quân là thế nào.

 

Biết , Vệ Thế Quốc cũng vội. Anh chỉ đưa bạn đồng hương mặt, quen với Uông Dũng .

 

Sau chuyến đầu tiên, Vệ Thế Quốc kiếm hai trăm đồng, chia cho Tòng Quân hai chục.

 

Thẩm Tòng Quân ngạc nhiên: “Sao chia cho tiền?”

 

Vệ Thế Quốc : “Ở đây gọi là “phong khẩu phí”, ai tham gia cũng phần.”

 

Tòng Quân hiểu , bật nhận lấy: “Vậy xin nhé.”

 

Vệ Thế Quốc nghiêm giọng: “Ở quê thì , nhưng ở quê mãi cũng chỉ thế. Muốn con cái khá hơn, chúng cố gắng. Kiếm tiền , đưa vợ con lên thành phố, Tết nhất thì về quê thăm một chuyến là đủ.”

 

Tòng Quân gật đầu đồng ý, nhưng cũng lo: “Chuyển hộ khẩu lên thành phố dễ, nhà cửa cũng chuyện nhỏ.”

 

“Tiền sẽ kiếm .” – Vệ Thế Quốc “Nhà cửa để vợ em lo giúp. Còn hộ khẩu, đến lúc đó em sẽ thu xếp cho . Khi vợ con lên đây, bọn trẻ học hành trong nội thành, tương lai mới rộng mở hơn. Đàn ông chúng mở đường cho con cái xa, thấy đúng ?”

 

Thẩm Tòng Quân nghiêm túc gật đầu: “Cậu đúng.”

 

Ở Bắc Kinh, Tô Tình lúc chồng “tẩy não” khác giỏi như . Cô bận tối mắt trong trường: là lớp phó, phụ trách nhiều việc tổ chức.

 

Ngoài giờ học, Tô Tình bắt đầu thử thiết kế quần áo. Cô thuê một phần sân nhà cũ cạnh Bắc Đại, mua ba chiếc máy may và mời ba cô thợ nghỉ hưu về . Tất cả các mẫu đều do cô tự thiết kế.

 

Những mẫu đầu tiên khiến cả Lý Thanh Tuyết cũng trầm trồ, tung bán hết. Tô Tình vẫn cẩn trọng, mở rộng sản xuất vội, chờ thêm chính sách mới tính tiếp.

 

Hai con – Dương Dương và Nguyệt Nguyệt – mẫu giáo trong khu nhà, nơi coi là trường “quý tộc”, học phí những mười lăm đồng một tháng – khá đắt với thời buổi đó.

 

Cha nuôi của cô vẫn khỏe mạnh. Ông cụ thích dạo chợ đồ cổ, nhặt nhạnh thứ thứ đem về, thật giả đều quan trọng. Bà cụ thì mở một phòng khám nhỏ, quanh khu tin tưởng.

 

Mọi đều quý Vệ Thế Quốc – con nuôi đoan chính, ăn giỏi. Dù cha nuôi từng con ruột, nhưng họ gần gũi với con rể và con dâu nuôi hơn. Còn hai con ruột – Cung Tuấn Tài và Giang Mai – từ ngày mất cơ hội với hai căn nhà ở Bắc Kinh thì chẳng mấy khi lui tới nữa.

 

Giữa lúc chuyện tưởng chừng yên , trong ký túc xá, bạn cùng phòng của Tô Tình – Thẩm Lệ – m.a.n.g t.h.a.i ba tháng. Cô nôn nghén dữ dội, ăn uống gì cũng buồn nôn.

 

Một hôm, Tô Tình mang cho cô một hộp canh gà do chị Lan hầm. Thẩm Lệ khó khăn lắm mới uống xong, ăn thêm vài miếng mơ chua mới đỡ. Cô thở dài, :

 

“Tình Tình , chắc nghỉ học một thời gian thôi. Cái thai mệt quá, e rằng sinh xong mới học .”

 

Chị Lệ kể, mấy m.a.n.g t.h.a.i cũng đều như , suốt thai kỳ đều nôn nghén dứt. Ở quê, nhiều chị yếu đuối, nhưng chồng chị thì thương vợ, hết lòng chăm sóc, tìm đủ thứ ngon cho chị ăn. Bây giờ m.a.n.g t.h.a.i , chị càng nhớ chồng hơn.

 

Loading...