Tô Tình thở dài, : “Chị Lệ , chị cẩn thận chút chứ? Giờ mà nghỉ thì thật sự khó xử quá.”
Thẩm Lệ ngượng ngùng , thật rằng chị cũng nghĩ nhiều. Cứ tưởng thể thai nữa, vì từ khi sinh đứa thứ ba đến giờ lâu mà vẫn dính bầu. Thế nên khi Tô Tình hỏi dùng biện pháp tránh thai , chị bảo “ cần”, quên mất chuyện đó. Chồng chị thì lo, hỏi rằng nếu lỡ m.a.n.g t.h.a.i thì , vì chị còn đang học. Khi đó, chị chỉ : “Nếu thì sinh, chắc dính !”
Hai vợ chồng xa lâu ngày, gặp tình cảm nồng nàn, ai ngờ trường phát hiện m.a.n.g t.h.a.i thật.
Tô Tình suy nghĩ : “Tạm nghỉ học bây giờ cũng , con còn nhỏ quá. Hay là chị bảo rể mang các con lên Bắc Kinh, cả nhà sống ở đây luôn?”
Thẩm Lệ khựng : “Chuyển hộ khẩu dễ như thế.”
Tô Tình mỉm : “Nếu thật sự thì vẫn cách, chỉ tốn chút tiền thôi. Có điều, lên đây , rể chắc khó kiếm việc .”
Nói đến chuyện , Tô Tình chợt nhớ, chẳng riêng gì chị Lệ, ngay khi cả cô Bắc Kinh học, cô gọi điện báo tin rằng chị dâu cả – chị Đỗ Hương – cũng mang thai, đúng là ăn Tết về dính bầu. Giờ tính , hai chị sắp đứa thứ ba.
Đỗ Hương thì nhân cơ hội xin chuyển cả nhà lên Bắc Kinh. Dù nhị thúc của cô cũng chức ở đây, em chồng cũng phương pháp, nếu nhờ quan hệ thì quá, cả nhà thể đoàn tụ.
Mẹ Tô cũng phản đối. Thế là Tô Tình dò hỏi giúp, đúng thật thể nhờ qua mối quan hệ của nhà họ Trương.
Tô Tình kể cho chị Lệ : “Chị dâu cả của em cũng đang thủ tục chuyển hộ khẩu. Em biếu họ hai trăm đồng tiền mừng, thêm hai chai rượu ngon với hai cây t.h.u.ố.c lá mới xong.”
Chị Lệ mà mắt sáng rỡ, dù vẫn lo lắng:
“ nếu chuyển hộ khẩu cả nhà chị thì chắc tốn ít tiền.”
“Chị cứ yên tâm, em giúp chị, chỉ cần bỏ ba trăm là . Nếu quan hệ thì chẳng nổi .” – Tô Tình .
Chị Lệ gật đầu: “Được, để chị chuyện với xem . Nếu thì quá.”
Tô Tình vẫn nhắc: “chị Lệ, rể lên đây nghề gì, chị cũng nên tính . Không chuyện dễ .”
Thẩm Lệ : “Chị tính ! Lần ngoài, thấy mang rổ bán đồ, chị nghĩ thể bán hạt dưa. Anh rang hạt dưa ngũ vị hương thơm lắm, ở quê chị ăn hạt dưa . Lên đây bán rong cũng .”
“Làm bán rong cũng tệ, nhưng mặt mũi đàn ông chịu ?” – Tô Tình hỏi.
“Chị bảo gì, nấy. Anh hiền khô, chẳng để ý thể diện, chỉ lo kiếm tiền nuôi con thôi.” – Thẩm Lệ .
Lần , khi mang thai, chị thư báo cho chồng. Anh mừng thì mừng, nhưng vẫn lo, mãi mới dám hỏi : “Em tính ? Giờ em lo cho bản ?”
Tô Tình dịu dàng: “Vậy chị cứ chuyện kỹ với rể nhé.”
Không lâu , Thẩm Lệ mang ba trăm đồng đến nhờ Tô Tình giúp lo thủ tục. Sau khi xong, Tô Tình còn thừa hai mươi đồng, đem trả .
“Chị Lệ, đừng khách sáo. Chúng , nên chuyện tiền bạc. Anh rể với các cháu lên đây, còn thuê nhà, xoay sở nhiều thứ lắm.” – Tô Tình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-406.html.]
Chị Lệ xúc động, giọng nghèn nghẹn:
“Tình Tình, chị chẳng gì hơn, nhưng tấm lòng của em chị sẽ nhớ mãi.”
Tô Tình chỉ mỉm .
Đến tháng sáu, chồng và các con Thẩm Lệ cũng lên Bắc Kinh. Chị tự thuê nhà, còn Tô Tình can thiệp nhiều, vì lúc đó chị dâu Đỗ Hương cũng sắp .
Nhà họ còn nhiều phòng trống, rộng rãi, nên Đỗ Hương cần thuê nhà riêng. Bà cụ và ông cụ đều vui, đông thì nhà càng ấm cúng.
Mẹ Tô cảm động, còn xin nghỉ cùng chồng, tháng bảy hai ông bà cùng đưa Đỗ Hương và hai cháu trai lên Bắc Kinh. Lần cũng là để tổ chức lễ đính hôn cho hai, bên nhà gái – nhà họ Lý – đồng ý .
Anh Cảnh Võ mừng đến rạng rỡ, chỉ tiếc thời gian nghỉ hạn, nên đính hôn xong vài hôm là về.
Khi tiễn ga, Lý Thanh Tuyết hỏi:
“Năm nay Tết về ?”
“Tết sẽ cố gắng về!” – Tô Cảnh Võ đáp ngay.
“Nếu tiện thì đừng ép . Em thời gian sẽ sang thăm cũng .” – cô dịu dàng .
Anh vị hôn thê, ánh mắt chan chứa tình cảm, gần như giữ cô ngay.
“Em đường xa an , tàu chạy ba ngày liền cơ mà.” – lo lắng.
“Đến khi xem , khi em nhờ em họ cùng.” – cô khẽ .
“ Được, em.” – dịu giọng.
Lần chia tay , Lý Thanh Tuyết buồn hơn hẳn , mấy hôm liền tinh thần sa sút.
Tô Tình trêu: “Nhị tẩu, nhớ nhị ca quá hả?”
Lý Thanh Tuyết đỏ mặt: “Đừng gọi chị là nhị tẩu nữa!”
Tô Tình khúc khích: “Chiều nay qua nhà em ăn cơm nhé? Chị Lan mua nhiều thịt bò lắm, lẩu bò đấy.”
Thanh Tuyết gật đầu, cùng.
Vừa đến cổng trường, họ thấy Đổng Quan Lân lái ô tô đón Giang Ngọc Trân, dáng vẻ ga-lăng lắm.
Tô Tình và Thanh Tuyết chỉ liếc qua, gì. Thực , Quan Lân từng thư tình cho Tô Tình, cô thấy ghê tởm, xé ngay ném thùng rác. Người như thế, cô nghĩ, xứng với chị Thanh Tuyết .
Về tới nhà, chị dâu Đỗ Hương đang cho Minh Hiên ăn cơm, còn Minh Diệp thì chơi cùng Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ở trường mẫu giáo.