“Các em về ?” – Đỗ Hương đón.
“Dạ, đại tẩu!” – Tô Tình và Thanh Tuyết cùng đáp.
Cả nhà Tô đúng là “ đều chê ”, lũ trẻ ai cũng xinh xắn. Minh Hiên ăn xong liền chạy theo con ch.ó nhỏ sân chơi.
Từ khi về đây, ba con Đỗ Hương thích nghi nhanh. Cô luôn phụ việc nhà, chăm con chu đáo, còn việc đều chị Lan lo: nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp… Chị Lan siêng năng, bao giờ lười biếng, mà Tô Tình cũng trả lương , cho nghỉ hai ngày mỗi tháng và thường gửi quà bánh về cho con của chị Lan ở quê.
Tô Tình hỏi: “Chủ nhật c nghỉ, chị định chơi ?”
“Anh dẫn cả nhà Thiên Môn xem cảnh.” – Đỗ Hương đáp.
“Đi , cũng nên ngoài cho thoáng.” – Tô Tình .
Đến trưa, ông Cung đưa lũ nhỏ từ trường về, cả nhà quây quần ăn cơm. bà Đường hỏi Đỗ Hương nghén , cô : “ Bác yên tâm, con cả.”
Lý Thanh Tuyết tò mò: “Bà nội Đường, vì m.a.n.g t.h.a.i nôn nghén ạ? Cùng là thai, mà thì nôn, thì .”
Bà mỉm : “Đó là do thể chất khác thôi. Như Tình Tình đây, hồi m.a.n.g t.h.a.i bụng lớn mà chẳng nôn nào. Cháu đừng lo.”
Nghe câu “đừng lo”, Lý Thanh Tuyết đỏ mặt.
Buổi tối, Tô Cảnh Văn về đến nơi. Khi ngủ, Đỗ Hương khẽ : “Thanh Tuyết thật, Kiều Kiều cũng thế.”
Tô Cảnh Văn ôm vợ, nhẹ giọng: “Đẹp chẳng quan trọng. Trong lòng , em vẫn là nhất.”
Đỗ Hương bật : “Anh chỉ giỏi nịnh!”
“Anh thật. Với , em là nhất, ai sánh .” – chắc.
Cô mỉm , tâm tình cũng nhẹ nhõm hẳn. Anh hỏi: “Ở đây sống chứ? Có quen ?”
“Quen . Bác trai Cung thúc, bác gái Đường đều , Tình Tình cũng quan tâm. Hai đứa nhỏ ngoan, việc nhà chị Lan lo hết, em chẳng bận gì . Anh yên tâm.”
“Vậy thì . Khi nghiệp, chắc phân công tác và ký túc xá, đến lúc đó sẽ đón cả nhà về. Còn bây giờ, cứ ở đây tạm, cần chi tiêu gì thì cứ thoải mái nhé.”
“Em .” – Đỗ Hương gật đầu, tựa n.g.ự.c chồng, lòng ấm áp.
Hôm , dẫn vợ con chơi cả ngày.
Còn Tô Tình, hôm đó nhận điện thoại của Vệ Thế Quốc.
“Vợ , may thật, gọi em .” – giọng vang lên vui vẻ.
“Anh đang ở thế?” – Tô Tình hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-407.html.]
“Anh đang ở Dương Thành, bên và Bộ Vận tải hợp tác, tụi cử tới vận chuyển linh kiện.” – .
“Đi xa ? Coi như mở mang tầm mắt nhé.” – cô .
“ thế, đây mới đúng là ếch đáy giếng.” – cảm khái.
“Anh nhớ giữ đó.” – cô nhắc.
“Anh mà. Vợ , nhớ ?”
“Tối qua em mơ thấy .” – cô .
“Mơ thấy gì? Có cá lội tung tăng ?” – đùa.
“Đừng bậy!” – cô mắng.
Hai vợ chồng chuyện hồi lâu mới gác máy. Tô Tình trầm ngâm, chợt nhận , mới đó mà hơn nửa năm trôi qua – thời gian đúng là nhanh như gió.
Chủ nhật hôm , cô dẫn hai bé Dương Dương và Nguyệt Nguyệt dạo cả ngày.
Hôm trở trường, cô gặp Trần San San đang bước từ phòng ký túc. San San chỉ liếc Tô Tình và Lý Thanh Tuyết một cái lạnh lùng thẳng.
Tô Tình nhíu mày, cùng Thanh Tuyết bước thì thấy Triệu Tiểu Chu đang trong phòng, sắc mặt vẫn còn tức tối. Vừa thấy hai , cô mới nở nụ : “Chị Tình, chị Thanh Tuyết, hai về đấy ?”
Lý Thanh Tuyết khẽ gật đầu. Tô Tình hỏi:
“Lúc nãy ở cửa, chị thấy Trần San San. Cô tới đây gì ?”
Từ khi Trần San San dọn khỏi ký túc xá, quan hệ giữa cô và gần như cắt đứt hẳn. Năm nay, cô dọn đến ở cùng một bạn mới, nhưng cũng chỉ là sống khép kín, ít qua . Trần San San gần như chẳng còn lui tới ký túc xá cũ. Vì , khi hôm nay bất ngờ gặp , Tô Tình mới tò mò hỏi han.
Triệu Tiểu Chu giấu giếm: “Cô đến vay tiền em. em cho vay. Trước đây cô vay em mấy , tới giờ vẫn trả đồng nào.”
Chuyện đó đúng là thật. Khi còn thiết, Triệu Tiểu Chu từng nhiều giúp đỡ Trần San San, tổng cộng cho vay hơn năm chục đồng. Thế mà đến nay, tiền vẫn thấy trả. Hôm nay cô mặt dày đến mượn tiếp — Triệu Tiểu Chu thể đồng ý?
Trần San San năng khó . Cô bảo: “Chẳng chỉ là năm chục đồng thôi ? Với , ngần tiền đáng là bao? Cậu keo kiệt như thế, thật nhẫn tâm quá!”
Nghe , Triệu Tiểu Chu tức đến đỏ mặt. Tiền của cô, cô quyền giữ ? Từ bao giờ cho vay tiền coi là nhẫn tâm và keo kiệt? Kết quả, hai bên cãi , chia tay trong vui.
Triệu Tiểu Chu bực bội : “Loại như cô , dù em tiền cũng chẳng bao giờ cho vay nữa. Tiền coi như mất!”
Ai nấy đều , Trần San San vốn là vấn đề về nhân cách. Hồi còn ở ký túc xá, các cô bạn khuyên răn cô nhiều , nhưng vô ích. Cô từng gã Lý Tường — kẻ bội bạc nổi tiếng trong trường — tổn thương bao . Ngay cả trong hồ sơ cá nhân của cô, vẫn còn lưu vết nhơ vì gã.
Thế mà khi dọn ngoài thuê trọ, cô vẫn tiếp tục qua với Lý Tường, dứt nổi. Dù gã yêu chính thức là Giang Ngọc Châu — một cô gái giàu , xinh — Trần San San vẫn tự nguyện “ thứ ba”. Cô dường như mê hoặc đến mất lý trí.
Trong mắt Lý Tường, cô chẳng khác gì món đồ tiêu khiển. Gã đến thì cô tiếp, gã thì cô ở một . Dù đối xử tệ bạc, cô vẫn chịu rời xa.