Xuyên thành thanh niên trí thức lấy chồng ở thập niên 70 - Chương 408:

Cập nhật lúc: 2025-11-02 04:33:54
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chuyện của Trần San San, các cô gái trong ký túc xá đều chẳng còn mấy quan tâm. Thỉnh thoảng, một bạn học cùng khu kể , Triệu Tiểu Chu mới tin, đem về qua cho . Ai nấy đều đồng ý rằng: cô chọn con đường đó thì ai cứu nổi.

 

Tô Tình và Lý Thanh Tuyết xong cũng chỉ im lặng. Họ bàn thêm. Một tự trọng thì khác cũng chẳng thể giúp.

 

Vài ngày , khi Thẩm Lệ và Trương Huệ về ký túc xá, Triệu Tiểu Chu kể chuyện Trần San San. Trương Huệ im lặng, còn Thẩm Lệ chỉ thở dài. Là phụ nữ, cô thật sự hiểu nổi cách nghĩ và hành động của Trần San San.

 

Biết rõ đó là hố sâu, nhưng cô vẫn nhảy . Mới hơn một năm học mà cô vướng bao nhiêu rắc rối, phá thai hai , vẫn đủ ? Lần , cô đến vay tiền, hóa là để phẫu thuật phá thai tiếp — đứa con vẫn là của Lý Tường.

 

Lần , Trần San San ai đó mách t.h.u.ố.c dân gian, tự ý uống để sảy thai. Kết quả, cô xuất huyết nghiêm trọng, suýt c.h.ế.t nếu qua đường phát hiện và đưa bệnh viện. Dù cứu sống, bác sĩ thông báo rằng cô sẽ vĩnh viễn thể m.a.n.g t.h.a.i nữa.

 

Nghe tin, Trần San San c.h.ế.t lặng, mắt trống rỗng.

 

“Cả đời , thể ?” — cô thì thầm, giọng run rẩy.

 

Khoảnh khắc , trong lòng cô chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: g.i.ế.c Lý Tường. cô hiểu, đến lúc.

 

Từ đó, Trần San San đổi. Khi Lý Tường tìm đến, cô còn yếu đuối như , mà bắt đầu vẻ dịu dàng, khôn khéo, chiều chuộng gã hơn bao giờ hết.

 

“Lý Tường, đừng bỏ em. Cả đời em chỉ cần thôi. Em cần danh phận, chỉ phụ nữ của . Chỉ cần mỗi tháng dành cho em vài ngày, em sẽ mãn nguyện .”

 

Cách mềm mỏng khiến Lý Tường vô cùng hả hê. Gã , bảo: “Nếu em sớm hiểu chuyện như , nỡ em khổ. Từ giờ sẽ đối với em hơn.”

 

Trần San San mỉm yếu ớt, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến gã mê . Gã rằng, ngay gối đầu giường, cô giấu sẵn một con d.a.o sáng loáng, bén ngót.

 

Từ đó trở , trong trường dần quên chuyện của Trần San San. Ai cũng bận học hành, lo việc riêng. Chỉ điều, cô bỗng đổi kỳ lạ: trở nên xinh , rực rỡ hơn bao giờ hết. Nhiều sinh viên mới còn cô mê hoặc, gửi thư tỏ tình liên tục.

 

Tô Tình tin, chỉ khẽ nhíu mày với bạn: “Đừng gần cô . Càng tránh xa càng . Người như , nếu đột nhiên đổi, chắc chắn điều bình thường.”

 

Cô tin rằng tính khó đổi. Một từng sa ngã sâu như Trần San San, khó mà thật lòng lương.

 

Sau đó, câu chuyện chuyển sang cuộc sống của Thẩm Lệ. Cô và chồng thuê nhà ở gần trường, mang cả con nhỏ đến sống cùng. Nhờ đổi môi trường, bệnh nghén của cô cũng đỡ hơn hẳn.

 

Tô Tình hỏi thăm: “Anh rể dạo ăn chứ?”

 

Thẩm Lệ : “Hôm qua tính sổ, kiếm đúng một đồng lời. Cũng tạm .”

 

Tô Tình gật đầu: “Thế là khá đấy. Chỉ cần chịu khó, mỗi tháng cũng hơn khối công.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-408.html.]

 

Thẩm Lệ mỉm : “Ừ, chỉ cần tiết kiệm, thể lo cho bọn nhỏ. Chị còn học bổng, cũng đỡ phần nào.”

 

“Quan trọng là cả nhà ở bên , thế là .” — Tô Tình , giọng ấm áp.

 

Chiều hôm đó, Tô Tình đưa Lý Thanh Tuyết tới cửa hàng nhỏ gần Bắc Đại để chọn váy. Cô tung Mã đại nươngu mới, định cho chị chọn một cái.

 

“Đẹp quá, kiểu thật tinh tế.” — Lý Thanh Tuyết xuýt xoa.

 

“Chị thích là .” — Tô Tình mỉm .

 

Chiếc váy giá ba mươi đồng, nhưng Tô Tình chỉ lấy giá vốn mười đồng. Những mẫu cô thiết kế đều độc đáo, hợp dáng chị dâu. Số còn , cô đem gửi bán cho các quầy quần áo, mỗi món lời năm đồng.

 

Nhờ kiểu dáng mới lạ, hàng của cô bán chạy ngờ. Bà chủ quầy liên tục giục cô mang thêm: “Còn hàng ? Lần chị bán mấy bộ hai ngày hết sạch!”

 

Tô Tình hiền: “Đang cố nhập thêm, nhưng chắc kịp.”

 

ngờ rằng, chính những mẫu váy đó lọt mắt một ông chủ Hoa kiều tinh ý. Ông tìm đến quầy hỏi nguồn hàng, và chẳng mấy chốc, Tô Tình gọi tới gặp mặt.

 

Khi ông thấy cô gái trẻ với nét mặt thanh tú, mang theo những bộ quần áo tự thiết kế, ông mỉm hỏi: “Những mẫu đều do cô thiết kế ?”

 

Tô Tình bình tĩnh đáp: “Vâng, là . Ông thấy thế nào ạ?”

 

“Cô thiết kế quần áo thật tồi. một xưởng may, nếu cô đồng ý, thể sang đó nhà thiết kế cho . Tiền lương một trăm đồng một tháng, cô thấy ?” – Hoa kiều lên tiếng, ánh mắt tỏ vẻ đ.á.n.h giá xen lẫn tán thưởng.

 

Nghe , giám đốc cửa hàng và cô nhân viên quầy hàng đều tròn xoe mắt. Một trăm đồng một tháng ư?!

 

Phải rằng lương của giám đốc cũng chỉ bốn mươi lăm đồng, còn bằng nửa!

 

Mọi kìm sang Tô Tình.

 

Tô Tình mỉm , lễ phép : “Cảm ơn thiện ý của ông, nhưng hiện tại vẫn đang học, tạm thời ý định việc trong lĩnh vực . Mong ông thông cảm.”

 

“Vẫn còn học ?” – đàn ông ngạc nhiên hỏi .

 

là sinh viên Đại học Thanh Hoa. Việc thiết kế quần áo chỉ là sở thích ngoài giờ thôi.” – Tô Tình đáp.

 

Người đàn ông càng thêm hứng thú, mỉm : “ họ Đổng, tên là Khán Kỳ. Vậy xin hỏi, cô tên là gì?”

 

Loading...