Vừa đến cái tên đó, sắc mặt Tô Tình lập tức trầm xuống. Cô khẽ nhíu mày, ông bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Xin , nghĩ chúng nên hợp tác.”
Đổng Khán Kỳ sững , hỏi : “Cô... quen ?”
Ông nhận , từ lúc cô thấy tên , thái độ đổi hẳn.
Ông nhanh trí tiếp: “Chẳng lẽ cô quen em họ – Đổng Quan Lân?”
“Không quen .” – Tô Tình dứt khoát, thu dọn quần áo, định rời .
Dù cô cũng chỉ gửi bán sản phẩm, chẳng gì sai cả.
điều khiến Tô Tình thấy bực tức là đó, Đổng Khán Kỳ mua bộ mẫu quần áo của cô, đem sản xuất hàng loạt. Chẳng bao lâu, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều thấy mặc kiểu thiết kế của cô!
Khi Lý Thanh Tuyết thấy và tìm đến hỏi, Tô Tình chỉ lạnh, giận dữ : “ là một nhà thì chẳng chung cửa. Hai em đó, đều chẳng hạng gì!”
Sau khi kể hết chuyện, Lý Thanh Tuyết cau mày, tỏ vẻ khó chịu: “Ở chỗ chú hai của Trương Hải Phong một xưởng may quốc doanh. Hay em thử đến đó xem ? Đổng Xem Kỳ như là ăn cướp trắng công sức của em, nhưng là Hoa kiều, mà bây giờ Nhà nước đang khuyến khích họ về nước đầu tư, lý cũng chẳng ai về phía em . Thử xem bên chú hai Trương thể giúp gì .”
Tô Tình dễ cam chịu, nên ngay hôm cô cùng Lý Thanh Tuyết đến xưởng may của chú hai Trương.
Trương Thắng Toàn – xưởng trưởng – vốn quen Tô Tình. Ông từng đến thăm nhà cụ Cung dịp Tết, nên khi thấy cô đến, liền tiếp đón niềm nở.
Tô Tình xưởng của ông là quốc doanh. Ban đầu cô định hợp tác với xưởng tư nhân, vì dính dáng nhiều đến quen. giờ chẳng còn lựa chọn nào khác, đành thử.
Ông Trương xem bản vẽ thiết kế và mấy bộ quần áo mẫu, mắt ông sáng lên hẳn.
Từ khi biên giới mở cửa, phong cách thời trang nước ngoài bắt đầu du nhập , đặc biệt ở phương Nam.
Thế nhưng xưởng của ông vẫn sản xuất theo kiểu cũ, đơn điệu, lạc hậu.
Ông hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như , sớm muộn gì xưởng cũng đào thải – mà ông dành nửa đời cho nghề , đành nó sụp đổ?
Giờ những mẫu thiết kế mới lạ của Tô Tình, ông dường như thấy lối .
“Cô hợp tác thế nào?” – ông Trương hỏi.
Tô Tình đáp rõ ràng: “Chúng sẽ ký hợp đồng hợp tác. Trong thời gian hợp tác, chịu trách nhiệm thiết kế các mẫu quần áo mới, đồng thời đảm bảo về doanh bán . Nếu việc tiêu thụ vấn đề, sẽ chịu trách nhiệm tương ứng.”
Ông Trương gật gù, hỏi tiếp: “Vậy cô chia bao nhiêu phần lợi nhuận?”
“Bốn phần lợi nhuận thuộc về .” – Tô Tình thẳng.
Ông Trương bật : “Cô đúng là mở miệng như sư tử . Chỉ vài bản vẽ mà đòi bốn phần lợi nhuận của cả xưởng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-409.html.]
Tô Tình bình tĩnh đáp: “Nếu những bản thiết kế liên tục đổi mới, xưởng may sẽ thế chỉ trong ba năm tới – chuyện đó cần bàn cãi.
Hiện nay, đất nước đang khuyến khích phát triển kinh tế, mở cửa giao thương, hàng thời trang nước ngoài và mới mẻ hơn hẳn.
Phụ nữ Trung Quốc chúng chỉ những bộ đồ đơn giản, cứng nhắc, trong khi ai cũng khao khát cái mới.
Ông là trong ngành, chắc hiểu rõ điều đó hơn .
Giờ chính là lúc chúng chiếm lĩnh thị trường, tạo thương hiệu riêng cho . tin thể giúp ông điều đó. năng lực và niềm tin . Ông Trương, ông nghĩ ?”
Lời cô đầy tự tin, thậm chí phần táo bạo. ông Trương hề xem thường. Ông Tô Tình từng là nữ trạng nguyên thi đỗ đầu, năng khiếu thiết kế xuất sắc – đến cả Đổng Xem Kỳ cũng mua mẫu của cô. Nếu thật sự hợp tác, lợi nhuận chắc chắn sẽ nhỏ.
Ông suy nghĩ : “ là xưởng trưởng, nhưng bốn phần lợi nhuận thì cao. thể tự quyết . Cô cứ để bản vẽ và mẫu quần áo, sẽ họp bàn với , trả lời cô .”
Tô Tình gật đầu, để tất cả và rời cùng Thanh Tuyết.
Ra khỏi xưởng, Thanh Tuyết hỏi: “Tình Tình , em nghĩ họ chịu chia bốn phần ?”
Tô Tình mỉm : “Bốn phần thì đúng là cao, nhưng em cố tình để họ mặc cả. Mức thấp nhất em chấp nhận là ba phần. Dưới mức đó thì em thà .”
Thanh Tuyết gật đầu: “Chị nghĩ họ sẽ đồng ý thôi. Quần áo cũ của họ giờ bán ế, cạnh tranh nổi. Mẫu của em mới mẻ thế , chắc chắn họ sẽ .”
Tô Tình : “Nếu hợp tác thành công, Thanh Tuyết , chị còn cơ hội lên sân khấu đấy.”
“Lên sân khấu? Ý em là ?” – Thanh Tuyết ngạc nhiên.
“Quần áo thì mặc chứ! Em sẽ để chị mẫu. Sau đó, chúng tìm đài truyền hình quảng cáo, mở rộng thương hiệu, chị thấy thế nào?” – Tô Tình tinh nghịch.
“Ý em là… cho chị minh tinh?” – Thanh Tuyết tròn mắt.
“ !” – Tô Tình gật đầu. “Chị sẽ là mẫu độc quyền của em.”
Thanh Tuyết bật : “Được thôi! Miễn là em chê chị vụng, chị sẵn sàng mẫu cho em.”
Sau khi Tô Tình rời , ông Trương đem quần áo về nhà, khoe với vợ và hai cô con gái.
Trước giờ, họ vẫn chê quần áo của xưởng ông đơn điệu, thời. , khi thấy mấy bộ mẫu, cả nhà đều tròn mắt – ngay cả hai cô con dâu cũng xúm hỏi:
“Đẹp thế là của ai thiết kế ? Bao nhiêu tiền một bộ? Con cũng mua!”
Ông Trương thử giá, tuy vẫn cao hơn hàng cũ, nhưng đều cho là đáng tiền.
Thấy cả nhà thích mê, ông liền yên tâm mở cuộc họp xưởng.
Sau khi bàn bạc, thống nhất: chia cho Tô Tình ba phần lợi nhuận, và ký hợp đồng hợp tác lâu dài.