Vệ Thế Quốc : "Hơi mệt một chút, nhưng đáng kể."
Tô Tình do dự : "Thế Quốc, cùng em việc ?"
"Làm chứ." Vệ Thế Quốc hôn vợ một cái, định tiếp tục.
Tô Tình bật , đẩy : "Anh đừng nghịch ngợm nữa, em chịu nổi ."
"Không vợ ?" Vệ Thế Quốc giả vờ ngây thơ.
Tô Tình véo mặt : "Em là ở Bắc Kinh, cùng em việc. Sang năm em tính hợp tác với Trương mở xưởng quần áo, lúc đó cần , em thấy thể ."
"Mở xưởng quần áo?"
Vệ Thế Quốc ngạc nhiên: "Sao em đột nhiên mở xưởng quần áo?"
"Không đột nhiên, em đang về mảng trang phục mà." Tô Tình .
Vệ Thế Quốc khó hiểu: "Có thời gian ? Em học chăm con."
"Có thời gian mà. Tuy bận một chút, nhưng mắt em thấy khá . Năm nay em cũng kiếm một ít đấy." Tô Tình .
"Như mệt lắm." Vệ Thế Quốc .
"Không mệt ."
Tô Tình : "Em thấy như cuộc sống thêm phong phú. Thế Quốc, sẽ ngăn cản em chứ?"
"Không, chỉ sợ em mệt thôi."
Vệ Thế Quốc lắc đầu, : "Vả , e là rảnh để ở đây. Anh nam tìm cơ hội phát triển."
Đây là kế hoạch của , đặc biệt chuyến Bắc Kinh , càng nghĩ càng thấy miền nam hứa hẹn nhiều cơ hội phát triển.
Tô Tình hỏi: "Bây giờ tính toán gì mới ?"
"Vợ yêu, định vay tiền bố , mua một chiếc xe tải cho riêng ." Vệ Thế Quốc giấu giếm.
Tô Tình gật đầu: " là cần xe riêng."
Vệ Thế Quốc vợ: "Nếu bố cho mượn tiền mua xe, lẽ sẽ còn tiền cho em mở xưởng."
Anh vẫn vợ thanh nhàn hơn, cô bận tâm nhiều thứ.
Đợi khi gây dựng chút thành tựu ở miền nam, lúc đó vợ sẽ cần suy nghĩ vất vả nữa.
Tô Tình ý nghĩ của , : "Em mở xưởng cần tiền. Anh còn thiếu bao nhiêu? Em xem bên em đủ , nếu đủ thì cần vay bố ."
Vệ Thế Quốc ngạc nhiên: "Mở xưởng mà cần tiền?"
Tô Tình gật đầu: "Mấy việc như xây dựng xưởng giao cho Trương lo. Anh Trương Toàn Thắng, giám đốc xưởng quần áo ?
Sang năm định riêng, mở xưởng, mời em sang nhà thiết kế, cho em 40% lợi nhuận.
Em phụ trách mảng thiết kế trang phục và cả hình thức marketing.
Em cần bỏ vốn, coi như góp vốn bằng kỹ thuật."
Vệ Thế Quốc nhíu mày: "Sao chịu chia phần nhiều đến ?"
"Tất nhiên là vợ giỏi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-424.html.]
Tô Tình ngẩng cao đầu : "Năm nay về các mẫu trang phục 'Lý Thanh Tuyết' ?"
Vệ Thế Quốc đương nhiên là , hỏi : "Đó là chị dâu hai ?"
Tô Tình : " là chị dâu hai thật."
Cô kể chuyện thiết kế trang phục, phóng khoáng : "Nói , mua xe cần bao nhiêu tiền? Em cho mượn , kiếm tiền, trả cả vốn lẫn lãi cho em là ."
Vệ Thế Quốc : "Anh vay bố cũng . Tiền em cứ giữ mà tiêu."
Tô Tình : "Anh coi thường em?"
Vệ Thế Quốc : "Làm gì ."
Tô Tình xuống giường lấy sổ tiết kiệm cho xem, ngẩng đầu : "Anh xem đủ mua xe . Nếu đủ, hãy vay thêm ít từ bố ."
Vệ Thế Quốc đón lấy xem, trợn mắt há hốc mồm, sang vợ.
"Vợ yêu, đây đều là em kiếm ?" Vệ Thế Quốc kinh ngạc.
"Chứ còn ai nữa."
Tô Tình lấy sổ tiết kiệm của , cả sổ tiết kiệm đưa năm ngoái cũng lấy , : "Năm nay kiếm bao nhiêu? Tự tính xem đủ mua xe ."
Muốn nam bôn ba, xe là thứ tuyệt đối thể thiếu.
Nếu Bắc Kinh lúc , cô cũng ép, rốt cuộc là đàn ông, luôn cho quyền lựa chọn.
Cô cũng thích tính cách phóng khoáng của , ép Bắc Kinh.
Họ sẽ nhớ , nhưng đây là lúc cả hai đều bận rộn sự nghiệp.
Hiện tại đang là thời cơ , cứ để những việc am hiểu cũng .
Vệ Thế Quốc cầm sổ tiết kiệm , cần vay bố nữa, tiền tiết kiệm đủ để mua xe.
thực sự ngờ, vợ học chăm con bận rộn thế mà kiếm tiền còn nhiều hơn ?
Anh tưởng sắp thành 'vạn nguyên hộ', nào ngờ vợ nhẹ nhàng vượt xa con đó!
"Đây là sức mạnh của tri thức." Tô Tình .
"Vợ yêu, em ghét là một gã nhà quê ?" Vệ Thế Quốc ôm cô lòng, cô hỏi.
Không trách chị gái luôn lo lắng.
Đôi khi chính cũng lo, sợ đàn ông hơn xuất hiện, khiến vợ động lòng.
Lúc đó ?
"Ừm, em thích , gã nhà quê." Tô Tình mỉm .
Vệ Thế Quốc mặt cũng nở nụ .
"Vợ yêu, mang hết tiền , bên em còn gì cả." Vệ Thế Quốc thực tế.
"Bên em cũng chẳng chỗ nào cần tiền lớn. Dù chi tiêu hàng tháng cao, cũng chỉ là tiền sinh hoạt phí và lương cho chị Lan. Một tháng sáu bảy chục đồng là đủ cho sống khá thoải mái . Anh cứ mang , sẽ còn thu nhập khác." Tô Tình .
Đỗ Hương mỗi tháng còn đưa mười lăm đồng tiền sinh hoạt phí.
Tô Tình vốn lấy, nhưng chị dâu cứ khăng khăng đưa, nên cô chỉ nhận mười đồng.
Thức ăn trong nhà ngon, mười đồng chắc chắn đủ cho con chị , nhưng cô bận tâm chuyện tiền nong nhỏ nhặt đó, rốt cuộc điều kiện gia đình , cần so đo mấy đồng .