"Hoàn cảnh của chúng cháu bây giờ, còn quan tâm chuyện chỉ trỏ nữa." Thẩm An Dân lắc đầu .
Mang vợ con trở về, thậm chí còn cửa nhà .
Nếu bà Đường giúp đỡ, tối nay còn dắt vợ con .
Anh ngờ trở về , thứ trong nhà đổi .
Các chị dâu gì, bố cũng dám phản bác nửa lời.
Căn nhà đó cơ bản còn là nhà của nữa.
Giờ nỗ lực vì mái ấm mới của .
Anh chẳng sợ mất mặt, miễn là vợ con chịu đói khổ thì thôi!
Tô Tình : "Làm hộ kinh doanh cá thể là xu thế lớn. Hiện giờ thể còn coi thường, nhưng thì chắc. Hơn nữa, tự vất vả kiếm tiền, đó chẳng gì là mất mặt cả."
"Em dâu . Chẳng gì mất mặt cả." Thẩm An Dân gật đầu.
Bà Đường đó dẫn cả gia đình họ đến sân ở Bắc Đại.
Sân sửa sang .
Thẩm An Dân, Cố Châu và hai đứa trẻ dọn ở mà lòng vẫn bất an.
"Sân dù cũng là để ở. Các con cứ chú ý quét dọn sạch sẽ là . Phải giữ gìn vệ sinh, yêu quý đồ đạc trong sân. Ngoài , đừng suy nghĩ nhiều." Bà Đường an ủi họ.
"Bà Đường yên tâm." Thẩm An Dân .
Bà Đường : "Vậy bà về . Các con tự sắp xếp nhé. Còn chợ búa thì vẫn như xưa, đổi gì, chắc con cũng rõ nên bà dặn thêm nữa."
Thẩm An Dân tiễn bà ngoài, nhà.
Anh và Cố Châu , trong mắt cả hai đều ánh lên sự may mắn.
Vé tàu về đây cũng là vay mượn chắp vá, chẳng còn đồng nào.
Khi cửa nhà, họ thực sự .
May mắn , họ gặp quý nhân.
Vì tìm cửa hiệu mặt tiền ưng ý, Tô Tình đành dựng quán tạm .
Cô đến xưởng quần áo lấy quần áo bán buôn, nhờ xe vận tải của xưởng chở đến sân ở Bắc Đại.
Nơi cũng dùng nhà kho.
Có hàng thì xe nên cô mua một chiếc xe ba bánh.
Tô Tình tự ghi giá cho từng món quần áo, sổ sách các loại, giao hết việc còn cho Thẩm An Dân.
Thẩm An Dân quả thực hợp với nghề bán hàng.
Số quần áo Tô Tình lấy về bán buôn ít, đủ để bán trong nửa tháng.
thực tế, Thẩm An Dân chỉ mất gần mười ngày đến tìm Tô Tình.
Tuy nhiên, lúc đó Tô Tình đang ở trường, nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-439.html.]
Bà Đường tiếp đón . Mãi đến khi Tô Tình tan học về.
"Tình Tình, lão thất bán hết đống quần áo . Anh đến tìm con để cùng lấy hàng đấy." Bà Đường .
Tô Tình hài lòng, : "Anh Thẩm thất giỏi thật đấy, bán nhanh thế ư?"
Thẩm An Dân khen ngợi nên vui, đáp: "Chủ yếu là nhờ mấy bộ quần áo của cô thiết kế . Cô còn tặng thêm cho vợ hai bộ. Khi cô mặc , khí chất đổi hẳn, trông thật nổi bật. Đó chính là một tấm biển quảng cáo sống động.
Các khách hàng thấy đều thích, mà giá cả chúng định quá cao nên bán khá chạy."
Tô Tình mỉm .
Cô cũng Thẩm An Dân khiếu bán hàng.
Anh miệng lưỡi lưu loát, nào là "chị", nào là "em", "bác" một cách tự nhiên, hề gượng ép.
Lời khen ngợi khách hàng của cũng êm tai và chân thành.
Cô chỉ cần đến xem một là ngay tìm đúng , dù nhắm mắt chọn cũng sai.
Rõ ràng Thẩm An Dân chính là một viên ngọc thô để đào tạo thành nhân viên bán hàng xuất sắc.
Tô Tình tiên cùng đối chiếu sổ sách, kiểm tra các khoản thu chi.
Cô : "Tháng đủ ngày vày chúng hãy tạm tính toán tiền lương cứng và hoa hồng của . Sau khi trừ tiền ứng , còn nhận mười đồng. Kể từ , chúng sẽ tính lương theo tháng. Anh Thẩm thất thấy thế nào?"
"Được thôi, tất cả tùy em dâu sắp xếp." Thẩm An Dân gật đầu đồng ý.
Trong lòng cũng vô cùng phấn khởi.
Bởi vì mới chỉ bán hàng trong mười ngày, khi trừ tiền lương ứng , vẫn còn dư tới mười đồng.
Nếu đủ một tháng thì thể kiếm bao nhiêu?
Nếu cứ giữ tốc độ bán hàng như hiện tại, mỗi tháng thể nhận tới sáu mươi đồng!
Quả thật lời Tô Tình đây hề khoa trương!
Ngay mặt Thẩm An Dân, Tô Tình gọi điện thoại cho xưởng may, đặt thêm lô hàng thứ hai và yêu cầu chuyển đến.
"Vậy em dâu, về nhé." Thẩm An Dân dậy .
"Lão thất, con cầm gói điểm tâm về cho các cháu ăn." Bà Đường dùng giấy dầu gói một gói điểm tâm và .
"Cảm ơn bà Đường." Thẩm An Dân khách sáo với bà lão, vui vẻ nhận lấy.
Việc Thẩm An Dân hiện đang hộ kinh doanh, cụ thể là bán quần áo cho Tô Tình, là chuyện bí mật trong khu phố.
Mẹ của Thẩm An Dân tìm đến Bà Đường, chủ yếu để bày tỏ lòng ơn.
Bà Đường : "Chỉ cần bà trách Tình Tình bảo lão thất hộ kinh doanh mất mặt là . Những chuyện khác cần nhiều."
Bà Thẩm thở dài: "Bây giờ còn quan tâm chuyện mất mặt . Có việc để , dù là nghề gì cũng còn hơn là gì để . sợ thằng bé trong lòng oán chúng giúp nó. và bố nó ? Chúng giờ đều là ăn nhờ ở đậu trong nhà ."
Hai vợ chồng già nhà họ đều xem sắc mặt của các con dâu.
Không họ giúp con trai út, mà là họ thể giúp .
Bà Đường an ủi: "Lão thất là như . Nó là đứa con hiếu thảo."