Tô Tình vẫn ngủ, vẫn thắp đèn đan áo len. Thấy về, cô : "Đi rửa chân , chuẩn ngủ."
"Ừ." Vệ Thế Quốc liền múc nước ấm, rửa chân sạch sẽ mới lên giường cạnh vợ.
"Hôm nay trời lạnh thật. Chỗ thầy giáo ?" Tô Tình hỏi.
"Mấy năm mua cho thầy quần . Trên thầy cũng còn một chiếc áo bông. Cái chăn cũng khá ấm." Vệ Thế Quốc trấn an vợ.
Tô Tình mới yên tâm. Ở cái thời đại , những trí thức như thầy Cung chịu nhiều thiệt thòi. chuyện cũng sẽ qua , ánh sáng đang ở phía .
"Thầy sư mẫu chắc trong mấy ngày tới sẽ lên." Vệ Thế Quốc .
Tô Tình đáp: "Căn phòng bên cạnh em quét dọn sạch sẽ . Đảm bảo sẽ khiến sư mẫu ở thoải mái!"
"Có sư mẫu ở đây, cũng yên tâm hơn." Vệ Thế Quốc thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tình cũng nghĩ . Sắp sinh đôi, cô chỉ chịu áp lực về thể chất mà còn cả tinh thần. Có một lớn tuổi, kinh nghiệm ở bên cạnh sẽ hơn nhiều.
"Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nhé. Mẹ các con đầu , kinh nghiệm gì. Các con hiểu chuyện và ngoan ngoãn chút." Vệ Thế Quốc xoa xoa bụng vợ, âu yếm.
Tô Tình bật : "Nghe cứ như thể đầu bố ."
Trên thực tế, ông bố . Trong cảnh hiện tại, một bố, , chăm lo cho cô chu đáo. Chỉ tiếc rằng trong phận cũ, chịu một kết cục quá bi thảm.
Vệ Thế Quốc mỉm hạnh phúc, nghĩ đến sang năm sẽ hai đứa con đáng yêu, lòng ngập tràn ấm. Người đàn ông nào mà chẳng thích cảnh vợ con êm ấm, sum vầy? Cuộc sống bình yên như thế khiến tâm hồn thư thái, nhẹ nhõm hẳn.
Bạn đời của thầy Cung, bà Đường, đến đại đội Trường Giang bốn ngày đó. Một thanh niên trẻ đưa bà lên tận huyện. khi đến huyện, bà tự hỏi đường thôn. Vì đó liên lạc qua thư từ, thứ đều sắp xếp, kể cả danh tính khi đến nơi: bà sẽ đóng vai bà ngoại của Tô Tình, đến từ quê, lên chăm sóc cháu gái sắp sinh.
Bà Đường cảm thấy kế hoạch khá . Hơn nữa, mấy năm nay bà vẫn thường nhận những bưu phẩm gửi tới, đó là do học trò của chồng ở nông thôn gửi tặng. Nhân phẩm của học trò , vì thế, cần nghi ngờ. Nên bà Đường yên tâm. Đến huyện, bà tự tìm đường thôn.
"Tình Tình! Tình Tình! Bà ngoại của chị lên ! Em gặp ở cổng làng nên dẫn bà lên đây cho!" Vương Mạt Lị gọi.
Tô Tình từ trong nhà bước , thấy vị "bà ngoại" của . Tuổi bà cao, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, và đặc biệt là ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ. là một tiểu lão thái thái ưa sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-lay-chong-o-thap-nien-70/chuong-86.html.]
Tô Tình lập tức tươi chào: "Bà ngoại! Bà lên ! Lần cháu thư nhắc, cháu còn tưởng đùa. Chờ mãi những mấy hôm nay chẳng thấy tin tức gì. Bà thế nào? Sao bảo để chồng cháu đón bà?"
Bà Đường "cháu ngoại" xinh , hiếu khách của , hiền hậu: "Cần gì phiền hà? Chồng con cũng bận việc, chỉ cần đưa bà bến xe là . Bà tự một cũng chẳng . Đến huyện thì máy kéo, bà máy kéo đây. Đến trấn thì xa nữa, cứ hỏi đường là tìm thôi."
"Vậy cũng vất vả bà quá." Tô Tình ân cần đỡ tay bà: "Mạt Lị, em nhà chơi ."
"Thôi, em ." Vương Mạt Lị mỉm , gương mặt ửng hồng: "Anh gửi thư về, bảo hôm nay sẽ đến."
"Anh về thật ?" Tô Tình vui mừng hỏi.
"Ừ." Vương Mạt Lị gật đầu, mặt càng đỏ hơn.
"Vậy , em cứ về , chị giữ em ." Tô Tình đáp.
Vương Mạt Lị vẫy tay chào về. Tô Tình liền xách hành lý giúp bà Đường, đỡ bà nhà, mới giải thích: "Sư mẫu, đây chỉ là kế hoạch tạm thời thôi ạ."
"Đứa con ngoan, sư mẫu hiểu mà." Bà Đường mỉm gật đầu.
"Đây là phòng của sư mẫu. Sư mẫu cứ tạm ở đây . Sư mẫu xem còn thiếu thứ gì , để con bảo Thế Quốc mua." Tô Tình dẫn bà xem phòng .
May nhờ Vệ Thế Quốc kha khá bản lĩnh, sắm hai cái chăn bông mười cân. Vợ chồng cô dùng một cái, còn một cái để dành cho phòng khách, giờ đưa cho bà Đường dùng là .
Bà Đường căn phòng sắp xếp chu đáo. Ngay cả bình nước ấm cũng sẵn. Khăn trải giường, đệm, chăn, gối... tất cả đều đầy đủ, sạch sẽ. Bà cảm động : "Các con thật là chu đáo!"
Tô Tình , rót nước mời bà: "Thế Quốc là chịu yên. Trong nhà củi đốt vẫn còn đủ, mà sáng nay vẫn cùng mấy hàng xóm lên núi kiếm củi."
"Các con đều là những đứa trẻ ngoan. Ông nhà mấy năm nay thật may mắn các con chăm sóc." Bà Đường nắm tay Tô Tình, giọng đầy ơn.
"Sư mẫu khách sáo . Đó là điều đương nhiên chúng con nên ." Tô Tình lắc đầu: "Một ngày thầy, suốt đời cha. Thầy Cung dạy dỗ Thế Quốc bao nhiêu năm, chúng con dám kính trọng?"
Bà Đường mỉm , trong lòng dâng lên một nỗi ngậm ngùi. Chồng bà ít học trò, nhưng từ khi sự việc xảy , chẳng ai dám một lời, ngay cả con trai ruột cũng công khai cắt đứt quan hệ với hai ông bà.