Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-02-21 12:48:17
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bờ vai gió thổi qua, lạnh lẽo đến tê dại.

 

Mạnh Hoan rạp mép hồ, cảm giác như bộ sức lực trong cơ thể đều rút cạn, khóe mắt ửng đỏ, mềm nhũn bất động. Mãi đến khi thấy tiếng gọi , mới ngẩng lên.

 

Mặt nước d.a.o động, Lệnh Bạc Chu với mái tóc ướt rũ xuống nước, đầu về phía phát âm thanh.

 

"Nói."

 

Giọng bên ngoài cung kính vang lên:

 

"Nô tài ở mã trường chờ sẵn, phái tới hỏi, vương gia và vương phi khi nào sẽ qua, trời sắp tối ạ."

 

Ánh mắt Lệnh Bạc Chu dừng Mạnh Hoan.

 

Mạnh Hoan lúc mắt khép hờ, cả lờ đờ, là bộ dạng rút sạch tinh khí.

 

Lại xuống làn nước cạn, những dấu vết bừa bộn làn da trắng nõn… Lệnh Bạc Chu khẽ :

 

"Mã trường, tạm thời nữa."

 

Với tình trạng của phu nhân nhà , chắc chắn là nổi .

 

"Vâng, vương gia." Bên ngoài lập tức đáp lời, đó cả khu vực phía tấm bình phong chìm tĩnh lặng.

 

Mạnh Hoan chống đầu, mơ màng buồn ngủ, cố gắng suy nghĩ xem bây giờ rốt cuộc là tình huống gì.

Team Hạt Tiêu

 

Cứu…

 

Dù thế nào thì chuyện cũng quá hoang đường .

 

Đối với , năng lực học hỏi của Lệnh Bạc Chu thực sự quá đáng sợ. Mới chỉ đầu tiên, Mạnh Hoan vẫn còn ngây ngô như một trai tân, mà Lệnh Bạc Chu thể nắm quyền chủ động, khiến dù trong lòng chút kháng cự, nhưng cơ thể vô cùng sung sướng.

 

Toàn bộ chuyện giống như một giấc mộng hoang đường. Con một khi lên cơn hưng phấn thì chuyện gì cũng giống chính nữa, thật sự quá điên rồ.

 

Càng nghĩ, lý trí của Mạnh Hoan càng trở .

 

Nhớ lúc ban đầu… dường như chỉ vài câu của Lệnh Bạc Chu khiến đầu óc trở nên mụ mị, bắt đầu thuận theo mà sa cám dỗ.

 

Mới hôn môi thôi, nóng ran, tự cởi sạch y phục cho .

 

"..."

 

Tên nam nhân bỏ bùa ??

 

Đây chính là sức mạnh của hai cơ thể độ phù hợp cao trong nguyên tác ??

 

Chỉ cần gặp liền phát điên như Alpha và Omega trong kỳ phát tình??

 

"Hoan Hoan, đói ?" Giọng của Lệnh Bạc Chu vang lên.

 

"Hả?"

 

Mạnh Hoan cứng đờ đầu .

 

Lệnh Bạc Chu mặc y phục chỉnh tề, đó đưa y phục sạch sẽ đến mặt , nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay : "Mặc , chúng ăn."

 

Ở phương diện , Lệnh Bạc Chu vẫn chăm sóc khác. Không giống những kẻ quyền cao chức trọng khác, phủi m.ô.n.g xong là bỏ chạy, mặc kệ đối phương.

 

Mạnh Hoan cúi đầu mặc đồ, liếc mắt thấy làn da đầy dấu vết cắn, lập tức mặt đỏ lên.

 

Lại sang Lệnh Bạc Chu, cổ áo mở rộng, xương quai xanh lộ , đó cũng dấu vết cắn .

 

"..."

 

Mạnh Hoan nhắm mắt, trong lòng lẩm bẩm niệm Phật:

 

Phật tổ, con thực sự phạm sai lầm .

 

"Đáng yêu lắm." Lệnh Bạc Chu cột dải lưng cho , khẽ : "Trời khuya, nhưng cần vội, tối nay chúng về phủ, ở đây nghỉ ngơi."

 

Mạnh Hoan hừ nhẹ một tiếng, ngay đó, vòng tay ấm áp siết chặt lấy eo .

 

"Hoan Hoan bất tiện ? Có cần vi phu bế ?"

 

"..."

 

Như thế chẳng tất cả sẽ bọn họ gì trong suối nước nóng ?!

 

Quá mất mặt !!

 

Mạnh Hoan lập tức lắc đầu: "Ta tự ."

 

Lệnh Bạc Chu khẽ : "Vậy vất vả cho Hoan Hoan ."

 

Nói xong, thở nóng bỏng phả tai .

 

"..."

 

Mạnh Hoan cảm thấy tai nóng bừng lên.

 

Lạ quá.

 

Sao giọng của Lệnh Bạc Chu vẻ sắc tình thế qwq.

 

Bên ngoài hoa viên, nhiều đang chờ.

 

Chỉ để đợi Lệnh Bạc Chu… tắm rửa.

 

Ai ngờ vị vương gia chẳng hiểu , thể tắm từ trưa đến tận chiều.

 

Thực , ngay từ khi cung nữ và thái giám rút lui, đoán bên trong đang xảy chuyện gì.

 

mặt vẫn giả vờ gì hết.

 

Dù trông thấy vương phi bước chậm chạp, ửng hồng, hổ rụt rè, họ vẫn tự hủy đôi mắt, như chẳng thấy gì.

 

"Vương gia, mã trường còn nữa ?" Lạc Quyến hỏi.

 

"Không nữa." Lệnh Bạc Chu đáp, "Trước tiên dùng bữa. Tối nay gọi đến nghị sự, chuyện bàn."

 

Lạc Quyến chắp tay: "Rõ."

 

Hắn là nhi tử của Đề đốc Kinh quân, quản lý 300.000 quân đội kinh thành, giữ vững mạch m.á.u của hoàng quyền. Quan hệ giữa phụ và Lệnh Bạc Chu nhạy cảm, chỉ cần gần gũi một chút cũng thể khiến cả triều đình hoảng sợ, nghi ngờ Lệnh Bạc Chu mưu đồ soán ngôi.

 

Do đó, Lệnh Bạc Chu và phụ hầu như qua triều đình, chỉ dùng Lạc Quyến để truyền tin, mà địa điểm thường chọn là khu săn b.ắ.n .

 

Lệnh Bạc Chu sang Mạnh Hoan: "Hoan Hoan, ăn gì ? Ta bảo cho ngươi."

 

Mạnh Hoan vẫn còn chìm trong suy nghĩ về lầm của , lắc đầu : "Không cần."

 

 

Hắn còn ngại ngùng: "Vương gia cứ bàn việc , tự về ăn cơm ngủ đây."

 

Những sắp dự yến tiệc cùng Lệnh Bạc Chu đều là mưu sĩ, bằng hữu của , thậm chí cả quan viên cấp cao. Đám cáo già gian thần tụ tập một chỗ khiến Mạnh Hoan chỉ thôi thấy chột , thà ở một còn hơn.

 

Lệnh Bạc Chu ừ một tiếng, dường như định rời .

 

bước một bước, .

 

Hắn đến mặt Mạnh Hoan, bóng dáng bao phủ lấy , khẽ vén mấy lọn tóc lòa xòa trán , giọng dịu dàng: "Hoan Hoan cứ nghỉ ngơi , bổn vương sẽ cố gắng về sớm, ngoan nhé."

 

"..."

 

Giọng điệu toát sự cưng chiều, tựa hồ lo lắng sẽ cô đơn một .

 

Mạnh Hoan lạnh sống lưng, nên gì, chỉ ừ một tiếng.

 

Được đám đông vây quanh, Lệnh Bạc Chu rời .

 

Mạnh Hoan yên tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm.

 

Phong Chi cẩn thận quan sát sắc mặt : "Vương phi..."

 

"Không ." Mạnh Hoan lắc đầu, vài bước, nhưng hai chân mỏi nhừ, cả bủn rủn, trong vẫn còn cảm giác khác lạ. Khi xung quanh yên tĩnh , liền nhớ đến những gì xảy trong suối nước nóng ban nãy.

 

Lệnh Bạc Chu khi cởi bỏ y phục, đúng là hóa của hooc-môn, từng cử chỉ đều khiến Mạnh Hoan đỏ mặt, đầu tiên trong mười tám năm sống đời trải qua cảm giác kích thích mãnh liệt, nhẹ giọng dẫn dắt... cứ thế chìm bể dục vọng.

 

Rõ ràng tình cảm với , nhưng vẫn thể cưỡng sức hấp dẫn .

 

...Tiêu .

 

Mạnh Hoan cau mày, khóe môi bất giác cụp xuống.

 

Có những chuyện một khi khởi đầu thì sẽ hai, ba.

 

Nếu cứ tiếp tục ngủ với Lệnh Bạc Chu quá nhiều, lỡ ngủ tình cảm, chẳng những ảnh hưởng đến quyết tâm chạy trốn của , mà lỡ còn đánh mất cả tam quan thì cái danh "tiểu gian thần" coi như chắc.

 

...Dù gì thì, Lệnh Bạc Chu đúng là giỏi thật.

 

Không hổ danh nam chính của tiểu thuyết 18+ cấm trẻ em.

 

Một câu nổi tiếng trong hội "cai sắc" bỗng vang lên trong đầu : "Muôn tội dâm đầu, cai sắc để đời tươi sáng."

 

"..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-27.html.]

Mạnh Hoan khoanh tay, mặt đầy u sầu: "Phong Chi."

 

Phong Chi thở dài nửa ngày, thử thăm dò: "Vương phi, ?"

 

"Gần đây ngôi chùa nào ?"

 

"Có ạ, phu nhân …"

 

Mạnh Hoan giơ tay: "Ta xin một quyển kinh thanh tâm chú."

 

"..."

 

Mạnh Hoan quyết tâm cao.

 

Sau khi ăn cơm xong, lập tức bảo gia nhân dẫn đường đến ngôi chùa gần nhất.

 

Thật , đây là một ý nghĩ đùa giỡn, nhưng cũng chút nghiêm túc. Dù gì Lệnh Bạc Chu đang bàn chính sự, rảnh rỗi, khó khăn lắm mới ngoài , nên cũng dạo một chút.

 

Phía thị vệ của Lệnh Bạc Chu theo, là bảo vệ , nhưng thực tế nghĩ gì thì Mạnh Hoan cũng chẳng buồn đoán.

 

Trước mắt là một ngôi chùa quy mô khá lớn. Trang trại tư nhân của Lệnh Bạc Chu ở vùng phụ cận Kinh kỳ, tuy thuộc khu phồn hoa của kinh thành, nhưng vẫn trong vùng kinh tế phát triển, dân cư đông đúc, nên trong núi rừng cũng một ngôi chùa như .

 

Mạnh Hoan ngắm cây bồ đề, các vị thiền sư, thất trong chùa. Những di sản văn hóa , đời chỉ thể thấy khi du lịch, nhưng ở thời cổ đại, đây là sinh hoạt thường ngày của họ.

 

Vào chùa, Mạnh Hoan tiên quỳ lạy Bồ Tát.

 

"Bồ Tát, con tội," rụt rè sám hối, "con sắc của một nam nhân mê hoặc, ... thực sự quá mức dụ hoặc, trai, dáng chuẩn, giọng dễ , kỹ năng cũng ... Con tâm chí vững, cùng chuyện nên , giờ đây vô cùng hổ thẹn, mong Bồ Tát ban cho con phương pháp thanh tâm."

 

... Cơn đau ở đầu gối khi quỳ xuống càng khiến Mạnh Hoan thêm chắc chắn rằng đến đây là đúng đắn.

 

Cậu lẩm bẩm tự than, bỗng phía vang lên một giọng : "Thí chủ, trời tối, bổn tự sắp đóng cửa, xin hỏi thí chủ còn lưu bao lâu?"

 

Là một hòa thượng, mặc áo vải thô, tay cầm một cuốn kinh thư.

 

Mạnh Hoan tò mò vị hòa thượng , hỏi: "Ta thể xin vài quyển kinh ?"

 

"Đương nhiên là , thí chủ hãy theo bần tăng," hòa thượng thiện với khách viếng chùa, hỏi: "Thí chủ thường ngày qua kinh thư nào ?"

 

"Chưa từng, giờ mới bắt đầu hướng Phật."

 

Vừa trò chuyện đến hậu viện.

 

Hòa thượng giới thiệu mấy quyển, Mạnh Hoan lập tức quyên tặng một lượng bạc. Hòa thượng mừng rỡ : "Thí chủ thể thường xuyên đến đây, cùng bần tăng bàn luận Phật pháp, vi ngôn đại nghĩa."

 

"He he he, ạ."

 

Tâm trạng Mạnh Hoan , chuẩn rời thì bỗng thấy tiếng trò chuyện phía .

 

Tưởng là khách viếng chùa khác, Mạnh Hoan để ý, cho đến khi một giọng quen thuộc vang lên: "Mạnh công tử."

 

Mạnh Hoan đầu, thấy Hứa Nhược Lâm trang điểm lộng lẫy, cùng Lư Nam Tinh đang phe phẩy quạt giấy.

 

Bước chân Mạnh Hoan khựng .

 

Trong đầu lập tức hiện lên những hình ảnh và ký ức mờ ám đêm hôm đó, còn cả chuyện xe ngựa nữa. Mạnh Hoan , khép chặt đôi môi, cụp mắt xuống.

 

Hứa Nhược Lâm kinh ngạc: "Lệnh Bạc Chu săn cũng đưa ngươi theo ?"

 

Mạnh Hoan mím môi, : "Ngươi qua đây, chuyện hỏi."

 

Hứa Nhược Lâm phe phẩy quạt, khẽ hai tiếng, và Lư Nam Tinh , rõ ràng đoán y hỏi gì. Lư Nam Tinh căng thẳng gọi: "A Hoan."

 

Mạnh Hoan đến hành lang vắng hơn.

 

Hứa Nhược Lâm theo, quả nhiên hỏi: "Hôm đó ở quán trọ, ngươi bỏ thuốc ?"

 

Giọng điệu Mạnh Hoan dù bình tĩnh, nhưng mặt hiếm khi lộ vẻ tức giận, trừng mắt đầy hung dữ.

 

Hứa Nhược Lâm trầm ngâm, gãi cằm: "Mạnh công tử, chuyện phức tạp lắm, ngươi giải thích ."

 

Mạnh Hoan trầm lòng xuống, nghĩ thầm nếu ngươi thể lý do chính đáng thì tối nay sẽ cho ngươi ăn đấm.

 

Hứa Nhược Lâm tiên thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy khổ sở.

 

"Mạnh công tử, hôm đó ngươi rời khỏi vương phủ tìm Mạnh bá phụ, cho rằng đó là một hành động thiếu suy nghĩ."

 

"Oh?"

 

"Mạnh công tử từng mắng chửi tội ác của Lệnh Bạc Chu thấu xương nhất, theo lý mà , vất vả trộn vương phủ thì nên tìm cơ hội lấy mạng tên gian thần mới , cớ Mạnh công tử chỉ lo cho an nguy bản , mà quên mất đại nghĩa lưu danh sử sách?"

 

Mạnh Hoan: "………………"

 

Tuyệt thật.

 

Hắn đúng là giỏi .

 

Hóa bắt phủ, ép , những đáng thương mà còn trở thành một cơ hội để hành thích Lệnh Bạc Chu?

 

hành thích, ý trách móc?

 

Mặc dù, lý lẽ xét từ một góc độ nào đó thì cũng đúng, nhưng…

 

áp dụng cho kẻ tiêu chuẩn kép.

 

Mạnh Hoan nghiêng đầu, nhíu mày: “Hôm đó Lệnh Bạc Chu xuất hiện ở tửu lâu, ngươi nhào lên một cú trượt dài g.i.ế.c ngay tại chỗ ?”

 

Sắc mặt Hứa Nhược Lâm đổi: “Mạnh công tử, lời …”

 

“Không những ngươi mắng ngay tại chỗ để thể hiện khí tiết của , mà còn vẻ nịnh nọt. Vậy ngươi lấy tư cách gì yêu cầu khác hành thích? Ngươi rõ dù g.i.ế.c Lệnh Bạc Chu thì thích khách cũng sẽ hộ vệ trong vương phủ băm thành thịt vụn, c.h.ế.t ngay lập tức. ngươi vẫn cứ sức xúi giục. Ngươi Lệnh Bạc Chu chết, nhưng bản dám tay, chỉ đẩy nguy hiểm sang khác, còn thì hưởng lợi.”

 

Những lời của Mạnh Hoan chắc như đinh đóng cột.

 

Hắn hiểu chính trị, nhưng hiểu công bằng.

 

Sắc mặt Hứa Nhược Lâm thật sự đổi, rõ ràng chọc giận: “Mạnh công tử, ngươi lý, nhưng mạng cao thấp, Mạnh công tử thể hy sinh, thì thể.”

 

Bên cạnh, Lư Nam Tinh mất kiểm soát: “Tiểu hầu gia.”

 

Mạnh Hoan hiểu ý câu : “Ý gì?”

 

Hứa Nhược Lâm lạnh: “Ngươi chỉ là con trai của một Lễ khoa Cấp sự trung, c.h.ế.t cũng chẳng là gì. Còn là con trai của Trấn Quan hầu, tạo dựng sự nghiệp, cần xương cốt của kẻ khác để nâng đỡ . Mà ngươi…chính là cái xác đó. Ngươi c.h.ế.t , sẽ thu xếp tang sự, cho ngươi một đám tang thật long trọng, thậm chí còn ca tụng danh tiếng của ngươi. nếu ngươi chết, thì ngươi chỉ là một con ch.ó nhà tang, tham sống sợ chết, cha ruột hại mà vẫn còn nịnh bợ quyền quý!”

 

Giống như một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu.

 

Mạnh Hoan sững sờ tại chỗ, tim đập thình thịch, nghiến chặt răng: “Vậy nên, đây là lý do ngươi hạ dược ? Khiến còn đường lui, buộc căm hận Lệnh Bạc Chu, g.i.ế.c ?”

 

Hứa Nhược Lâm hừ một tiếng: “Ta bỏ thuốc, cũng loại thuốc gì.”

 

Mặt Lư Nam Tinh cũng bắt đầu tái .

 

Nếu truy cứu chuyện , chắc chắn sẽ chịu tội cho Hứa Nhược Lâm.

 

Hứa Nhược Lâm là tiểu hầu gia, cha là hầu tước, tước vị còn cao hơn nhất phẩm, chỉ ban cho một ít hoàng quốc thích và công thần. Người bình thường căn bản thể động đến . Nếu hầu tước đích mặt cầu tình, khi ngay cả Lệnh Bạc Chu cũng nể mặt ba phần.

 

Lửa giận trong lòng Mạnh Hoan bùng lên dữ dội, đầu óc ong ong, suy nghĩ gì thêm, lập tức giơ tay.

 

“Bốp!”, một cú đ.ấ.m thẳng mặt .

 

Lớp phấn mặt Hứa Nhược Lâm đánh bay một mảng, trông vô cùng nhếch nhác. Hắn giận dữ: “Mạnh Hoan, ngươi chỉ là con trai của một quan ngũ phẩm, dám động thủ với bản hầu gia!!!”

 

Hắn đầu: “Người ! Đánh cho !”

 

Khi tiểu hầu gia ngoài, phía luôn gia nô hộ vệ theo. Nghe , đám gia nô lập tức xắn tay áo xông lên. Lư Nam Tinh mặt mày tái mét, vội vàng khuyên can: “Tiểu hầu gia, A Hoan bây giờ còn là con trai của quan ngũ phẩm nữa mà là của Lệnh Bạc Chu !”

 

Ha, xem bọn họ còn chuyện Mạnh Hoan phong vương phi.

 

Đối phương sắp động thủ, đám nô bộc cao to vạm vỡ, Mạnh Hoan hoảng sợ. Phía , Phong Chi hét lên thất thanh: “Đánh ! Đánh ! Có ai !”

 

Đám hộ vệ của Lệnh Bạc Chu vốn theo Mạnh Hoan nãy giờ lập tức lao lên.

 

Bọn họ là hộ vệ vương phủ, đều mang đao kiếm, ánh mắt sắc bén, quét về phía đám gia nô phía Hứa Nhược Lâm.

 

Mạnh Hoan vội chạy lưng hộ vệ, tức đến phát điên: “Đánh! Đánh cho !”

 

Trong thời đại , việc con cháu nhà quyền quý sai bảo gia nô đánh là chuyện thường gặp. khi đánh, thường cân nhắc xuất của đối phương.

 

Bên Hứa Nhược Lâm, đám gia nô vô cùng ngang ngược: “To gan! Xem ai dám động tiểu hầu gia!”

 

Mạnh Hoan dừng , hỏi: “Có đánh ?”

 

Hộ vệ gật đầu: “Hầu tước chức tước cao, khuyến khích động thủ, nhưng nếu vương phi đánh, chúng thuộc hạ vẫn thể đánh, vì vương gia cao hơn hầu tước.”

 

Mạnh Hoan nghiến răng: “Vậy thì đánh!”

 

Chạng vạng trong chùa, hai phe lao đánh .

 

Trụ trì dọa sợ đến phát điên, hoảng loạn chạy đến can ngăn, nhưng thấy là hầu tước với vương gia, lập tức hoảng hồn ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Không chỉ ông , ngay cả các tỳ nữ cũng dọa ngất, vội chạy về: “Nô tỳ lập tức báo với vương gia.”

 

Hai phe đánh quyết liệt, khó phân thắng bại.

 

Mạnh Hoan một lúc, nhịn , lao lên túm chặt tóc Hứa Nhược Lâm, giơ tay đ.ấ.m thẳng mặt một nữa.

 

 

Loading...