Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-03-15 13:59:33
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ẩn nhẫn, yên tĩnh. Nó sẽ đổi, giống với sự bùng nổ mà đây từng thấy.
"……"
Mạnh Hoan xác nhận thấy rõ ràng, ghi nhớ từng chi tiết, đó mới chậm rãi dời ánh mắt .
…Dù cũng thứ sở hữu trông như thế nào chứ?
Mạnh Hoan cảm thấy mặt dày đến một mức độ nào đó, nhưng cố gắng tìm lý do biện minh cho bản .
Ừm, sai.
Siết chặt khăn tay, Mạnh Hoan mặt đỏ bừng, tiếp tục lau vai cho .
Không do quá kỹ , Mạnh Hoan cảm thấy chút .
Ánh mắt bất giác rơi xuống đôi môi của Lệnh Bạc Chu.
Xuống yết hầu sắc nét còn vương giọt nước của .
Xuống xương quai xanh gầy gò nhưng gợi cảm.
Xuống bờ vai và cần cổ rắn chắc.
Xuống vòng eo thon gọn nhưng săn chắc của .
Xong , đầu óc Mạnh Hoan choáng váng, chút vững, thử lẩm bẩm một câu cầu Phật.
…Nam nhân lẽ hạ cổ TvT.
Tuyệt đối vì là một kẻ mê sắc!
Tuyệt đối !
Mạnh Hoan cắn chặt môi, nhưng lý trí mới tìm ngay lập tức trở nên xa vời và mơ hồ. Cậu lắc nhẹ đầu, đôi mắt lờ đờ men say, về phía Lệnh Bạc Chu đang trong bể nước.
…đây là chồng hợp pháp của .
Chỉ một thoáng buông lỏng trong tâm trí, bản năng dẫn dắt, Mạnh Hoan đưa tay chạm lên cơ bụng của Lệnh Bạc Chu.
Nước trong bể nóng, nhiệt độ đầu ngón tay phần thấp hơn một chút, khẽ lướt nhẹ làn da căng chặt .
Không khí trở nên kỳ lạ.
Nam nhân trong bể, lông mi vương đầy giọt nước, nước phủ lên sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng, còn vẻ áp bức đáng sợ như , mà đó là một sự lạnh lẽo yếu ớt đầy bệnh trạng.
Lệnh Bạc Chu cảm nhận : "Hoan Hoan?"
Đang sờ cái gì ?
Mạnh Hoan định rụt tay .
mu bàn tay ngay lập tức một đôi bàn tay mạnh mẽ hơn siết chặt, làn da ấm nóng đến mức gần như thể nhúc nhích. Giọng của Lệnh Bạc Chu mang theo ý khàn khàn: "Hoan Hoan thích thì cứ tiếp tục sờ ."
"………………"
Mạnh Hoan giật đến mức suýt tỉnh cả rượu.
Lệnh Bạc Chu kéo dài giọng, đầy dụ hoặc: "Ta là phu quân của Hoan Hoan, tất nhiên Hoan Hoan sờ thì cứ sờ, ?"
Mạnh Hoan dù sự chuẩn tâm lý cho sự lả lướt của , nhưng khi câu vẫn sững sờ một lát.
Đầu ngón tay nóng ran, làn da gần như bốc cháy.
Không hổ danh là nam chính của Hải Đường văn.
Lệnh Bạc Chu khép mắt, giọng pha chút thở nhẹ: "…Ta cũng thích Hoan Hoan chạm ."
Hắn trông như thể đang mặc cho Mạnh Hoan gì thì .
Mạnh Hoan: Cứu mạng!
Lệnh Bạc Chu thực sự chút gì đó… bình thường!
Mạnh Hoan định "Vậy thôi sờ nữa", nhưng cổ tay liền nắm lấy, áp lên vùng bụng, ẩn chứa một loại ám chỉ mãnh liệt, ngón tay chầm chậm trượt xuống, mang theo hàm ý rõ ràng.
"……"
Mạnh Hoan cảm thấy sống lưng lạnh toát, cổ họng khô khốc.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt , đầy chốc lát.
Lệnh Bạc Chu phát một tiếng rên trầm thấp.
"…………"
Mạnh Hoan cứng đờ, cảm thấy giống như một hoàng đế háo sắc ý chí vốn kiên định, còn tình cờ gặp một mỹ nhân hồ ly tinh đang cố dụ dỗ .
cơ bụng Lệnh Bạc Chu căng cứng, xúc cảm quả thực…vô cùng tuyệt vời.
Mạnh Hoan để dẫn dắt, sờ từ cơ bụng lên đến cơ ngực.
Lúc , Lệnh Bạc Chu còn vẻ dữ dội và sát khí khi nắm quyền triều chính, ngược vì đôi mắt mà tăng thêm chút yếu ớt bệnh trạng, trở thành một mỹ nhân mạnh mẽ nhưng đáng thương khiến khỏi xót xa.
Cứ thế mà vuốt ve qua một lúc.
Lệnh Bạc Chu mở miệng.
Giọng của trầm thấp, đôi mắt nhắm khép, nhưng chất giọng vẫn giấu vẻ nguy hiểm, dường như đang mong chờ động tác tiếp theo của Mạnh Hoan:
"Ngoài việc sờ , Hoan Hoan gì khác ?"
Âm sắc khàn khàn, chạm thẳng màng nhĩ.
"……"
Trong nguyên tác, Lệnh Bạc Chu chỉ thuộc tính "cưỡng đoạt bá đạo", tại bây giờ thêm khí chất quyến rũ hồ ly thế ?
Hắn thực sự…quá lả lướt .
Mạnh Hoan cảm thấy đầu óc cuồng, trong tiềm thức rằng Lệnh Bạc Chu đang dụ dỗ , nhưng thực sự mê hoặc, kìm mà khẽ mím môi.
Giọng của Lệnh Bạc Chu ngày càng trầm thấp, tựa như kéo rơi vực sâu.
Đã thấp đến mức gần như thể thấy: "Hoan Hoan, chạm ."
Một tiếng thở nhẹ, giống hệt như một đàn ông đang cực kỳ khát khao.
"……" Kẻ ham mê nhục dục.
Mạnh Hoan căng thẳng nuốt khan, chút lý trí còn sót nhắc nhở rằng, dù hiện tại Lệnh Bạc Chu là để chạm , nhưng kết cục chắc chắn sẽ trở thành chạm .
ánh mắt, thực sự thể dời khỏi gương mặt Lệnh Bạc Chu.
Lệnh Bạc Chu nghiêng vai , tựa thành hồ nước, khóe môi là một nụ thư thái, giống hệt đầu tiên Mạnh Hoan thấy trong nước.
Tuấn mỹ, tà mị, tựa như một giao nhân.
Lệnh Bạc Chu khẽ l.i.ế.m đầu lưỡi, từng từ từng chữ như bùng cháy dục niệm: "Hoan Hoan, đây."
Hắn chạm Mạnh Hoan vô , luôn là chủ động, còn Mạnh Hoan động, vì thế cảm giác của đến sớm hơn.
Hắn đang cầu xin, đang chờ đợi sự chủ động của Mạnh Hoan.
Một câu khiến đầu óc Mạnh Hoan dường như trống rỗng trong giây lát.
Đến khi hồn , hàng mi gần trong gang tấc, đôi môi Mạnh Hoan dán lên môi .
Môi lạnh, gắn chặt .
Trước khoảnh khắc chìm đắm, Mạnh Hoan thấy một tiếng khẽ của Lệnh Bạc Chu, như thể trò đùa tinh quái thành công.
"…………"
Không sai, chính là cố ý quyến rũ.
Mạnh Hoan hôn lên , cằm ngón tay Lệnh Bạc Chu khẽ nắm lấy, động tác của còn vụng về và ngây ngô. Ngược , nam nhân mắt chủ động hé môi, để đầu lưỡi tiến .
Mạnh Hoan đang ở vị trí , qua giống như đang cưỡng hôn Lệnh Bạc Chu.
rõ ràng, sự kiên nhẫn trong động tác quấn quýt của đầu lưỡi, trong sự kiểm soát của Lệnh Bạc Chu, tựa như đang kiên nhẫn chỉ dẫn thê tử bé nhỏ của trưởng thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-46.html.]
…Tư thế , khiến Mạnh Hoan một ảo giác.
Cậu đang trêu đùa Lệnh Bạc Chu.
Cảm giác đó khiến cổ họng Mạnh Hoan khô khốc, đầu óc chút mơ hồ.
Cắn nhẹ lên môi , cuối cùng, tay cũng nhịn mà mò xuống.
Khóe môi Lệnh Bạc Chu lộ một nụ thỏa mãn, đôi môi Mạnh Hoan hôn đến đỏ ửng, hàng mi lười biếng khẽ cụp xuống.
Hắn dung túng và mặc cho hành động của Mạnh Hoan, thấy Mạnh Hoan vì mà rung động, đối với mà , đó là một cảm giác tuyệt vời.
Mạnh Hoan, trong cơn mê đắm, rốt cuộc cũng chạm đến nơi mà chăm chú lúc nãy.
Lần đầu tiên, Lệnh Bạc Chu lừa gạt, mà là chủ động dùng tay.
Hơi thở của Lệnh Bạc Chu bắt đầu trở nên nặng nề, rõ ràng là vô cùng thích thú.
"Ta thích Hoan Hoan chạm như ." Giọng mang theo sự kích động đầy lộ liễu.
"……"
Biến thái quá mất!
Nếu là lúc còn tỉnh táo, Mạnh Hoan chắc chắn sẽ hổ đến mức đ.â.m đầu giường mà trốn. bây giờ…
Team Hạt Tiêu
Trong cơn say, đầu óc sớm trở thành một mớ hỗn độn, thể khống chế suy nghĩ trong lòng…
——
Đêm nay giống như một giấc mộng, Mạnh Hoan từng cảm thấy mệt mỏi đến thế.
Có lẽ vì là chủ động, nên Lệnh Bạc Chu cũng còn ngang ngược như nữa, mà chỉ như đang "lạt mềm buộc chặt", để mặc gì thì . Chỉ thỉnh thoảng, mới phát những tiếng thở nặng nề đầy kìm nén.
Tiếng thở , mơ hồ đứt quãng, càng khiến phát điên hơn.
Đến khi đầu óc trở nên mơ màng như vắt kiệt nước, cuối cùng Mạnh Hoan cũng chìm giấc ngủ.
Cậu cuộn trong chăn, hàng mi thanh tú vương đầy nét mệt mỏi, buồn ngủ đến mức mở mắt.
Bên cạnh, tấm chăn xốc lên, Lệnh Bạc Chu im lặng nghiêng, hướng về phía .
Một lát , khóe môi nam nhân khẽ nhếch lên, chui trong chăn, nhẹ nhàng ôm lấy Mạnh Hoan lòng.
Mạnh Hoan một thói quen , đó là khi say rượu, dễ quên một chuyện.
Sáng sớm tỉnh , cổ thứ gì đó chèn ép khiến thoải mái.
Mạnh Hoan mở mắt, chống dậy, hóa là cánh tay của Lệnh Bạc Chu.
Cơn đau âm ỉ trong đầu nhắc nhở đây là dư âm của việc uống rượu. Cậu dụi mắt, sang nam nhân bên cạnh.
Chiếc áo trung y trắng xộc xệch, nơi xương quai xanh lộ những dấu vết đỏ tím ám . Mái tóc dài xõa gối, đôi mắt vẫn lớp vải trắng che , bờ vai còn in hằn mấy dấu răng rướm máu.
Mạnh Hoan sững sờ.
Xác định hôm nay là ngày hôm của cuộc hoan ái.
Sau đó, những hình ảnh mơ hồ của đêm qua lượt ùa về trong đầu…
Lệnh Bạc Chu đè xuống, mắt thấy, dường như cũng chẳng phản kháng. Mạnh Hoan đùi , dữ dằn nôn nóng mà chủ động, thậm chí còn cắn vai mấy .
"Ngài thể cử động chút ?"
…Khi cắn xuống, hình như .
Mạnh Hoan rùng , đưa tay chống trán.
"…………"
Không thể nào.
Mình say rượu thật sự chủ động đến mức đó ?
Trước giờ, lúc nào cũng là Lệnh Bạc Chu chủ động, đổi thành thế ?
Mạnh Hoan ngơ ngác , trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả.
"Khụ…"
Bên cạnh, Lệnh Bạc Chu run rẩy mí mắt, dường như sắp tỉnh.
Mạnh Hoan đầu , quả nhiên thấy mở mắt, ánh tiêu cự, rõ ràng thấy gì, nhưng vẫn hướng về phía .
"Hoan Hoan tỉnh ?" Giọng khàn khàn.
Mạnh Hoan "" một tiếng: "Ừm, tỉnh ."
Lệnh Bạc Chu dừng một chút, khóe môi nhếch lên một nụ nhẹ, mang theo vài phần lười biếng cuộc hoan ái, vẫn về phía .
Trước giờ, mỗi như , Mạnh Hoan hiếm khi đối diện trực tiếp với Lệnh Bạc Chu ngày hôm .
Thường thì sẽ lên triều sớm, còn sẽ ở nhà tự công tác tư tưởng cả ngày, đến khi tỏ như chuyện gì xảy .
Mạnh Hoan ngẩn một lát, cảm thấy cần gì đó.
Cậu hỏi: "Ngài ngủ ngon chứ?"
Lệnh Bạc Chu: "Không ngon lắm."
Mạnh Hoan: "Ồ."
Sau đó, thấy Lệnh Bạc Chu bình thản bổ sung: "Tối qua ngủ trễ."
"……"
Mạnh Hoan thực sự bắt đầu nghi ngờ, liệu đêm qua thật sự quá chủ động .
Cậu vốn như chuyện gì, nhưng xem …chuyện thể lấp l.i.ế.m qua .
Mạnh Hoan mím môi, định gì đó: "Chuyện đó, tối qua…"
Cậu chút ngại ngùng, đưa tay gãi đầu.
Định hỏi: "Ta chủ động ? Ta quấn lấy ngài như , ngài thấy phiền ?"
Dù thì…Lệnh Bạc Chu mắt thấy, còn đang bệnh nữa.
Hắn còn gì, mà chủ động , đúng là chút kỳ lạ.
Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu: "Tối qua ?"
"Ta chỉ là uống nhiều, tính tình phần bốc đồng thôi."
Mạnh Hoan cố gắng nhớ , chỉ nhớ mang máng cảnh ngừng sờ cơ bụng , chủ động hôn , thậm chí còn dùng một tư thế cực kỳ hổ…cưỡi ngựa thì …
Quá chủ động.
Cậu chờ đợi Lệnh Bạc Chu trêu chọc .
Không ngờ, giọng khàn khàn bên tai nhẹ nhàng:
"Không cả."
"……"
Mạnh Hoan nghiêng đầu, giọng Lệnh Bạc Chu vẫn còn khàn, thậm chí chút trầm thấp như thể thở đêm qua vẫn tan .
Có lúc, tiếng thở cũng dễ chịu, nhưng cũng thể là…tối qua thở quá nhiều, nên giọng mới khàn như .
Lệnh Bạc Chu nghiêng về phía , đôi mắt mù lòa thấy gì, nhưng bờ môi mỏng khẽ cong lên:
"Thật sự mà."
"…………"
Cái giọng điệu …khiến sống lưng Mạnh Hoan lạnh.
Cứ như thể… thực sự chủ động ngủ với Lệnh Bạc Chu .