Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-03-16 14:28:55
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lệnh Bạc Chu chuẩn rời giường, tay chống lên chăn đệm bên cạnh, chậm rãi dậy, ánh mắt hướng về phía Mạnh Hoan.

 

Mái tóc đen như mực xõa xuống đôi vai khoác áo trắng mỏng, khiến trông như một thanh niên tuấn tú, sống mũi cao và đường nét bên môi đều tinh xảo. Lúc , vẻ sạch sẽ, khác hẳn với sự yêu mị, tà khí đây, mà mang theo nét yếu ớt, bệnh trạng.

 

Với tình trạng mù lòa , trông thể tâm tư để hoan ái.

 

"..."

 

Không khí trong đại điện tĩnh lặng.

 

Mạnh Hoan đột nhiên càng thêm chắc chắn rằng tối qua là quấn lấy mà ngủ.

 

Xong . Tim giật thót.

 

Không chỉ hỏng tuyến cốt truyện, ngay cả tuyến tình cảm cũng phá hủy.

 

"..."

 

Mạnh Hoan bỗng dưng tìm một Phật đường, quỳ xuống bồ đoàn mà sám hối vì tội phá giới của . Một là, thực sự cảm thấy bản uống rượu là gây chuyện, vô cùng hổ. Hai là, Lệnh Bạc Chu còn đang bệnh, chuyện bức bách lên giường như .

 

Mạnh Hoan : "Vậy...mắt ảnh hưởng gì ?"

 

Cậu cảm thấy bản đúng là đang bắt nạt bệnh nhân.

 

Lệnh Bạc Chu cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.

 

Ảnh hưởng tất nhiên là .

 

Đôi khi, con sẽ chỉ thỏa mãn với một loại cảm giác kích thích. Chẳng hạn như khi thấy, thì thính giác và xúc giác sẽ càng trở nên nhạy bén. Khi tiếng rên rỉ kiềm nén của Mạnh Hoan, làn da của cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm.

 

Lúc đó, thấy, xem biểu cảm của Mạnh Hoan khoảnh khắc , cũng mê ly như giọng .

 

Chỉ là, bất kể cố thế nào, mắt vẫn chỉ là bóng tối, đúng là chút mất hứng.

 

Team Hạt Tiêu

Lệnh Bạc Chu thản nhiên : "Mắt ."

 

Mạnh Hoan im lặng mấy giây, mới : "Lần ...ngài thể đẩy ."

 

Cậu kiềm chế, chẳng lẽ Lệnh Bạc Chu cũng kiềm chế ? Hắn khỏe hơn nhiều, dù mù thì cũng thể dễ dàng khống chế , đến mức để mặc giống như một omega phát tình, tự cưỡi lên .

 

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ của Mạnh Hoan nhăn , vỗ mạnh lên trán một cái.

 

Nếu là khi xuyên sách, tuy rằng trong lòng “đen tối”, nhưng nhát gan, thể chủ động đến mức ?

 

Thật sự là dám đối mặt với nội tâm sắc dục của . Mạnh Hoan bĩu môi, vội vàng đổi đề tài: "Vương gia dậy ?"

 

Lệnh Bạc Chu ừ một tiếng: "Một lát nữa Thanh Khách sách."

 

Mặc dù mắt hỏng, nhưng vẫn duy trì thói quen cũ, mỗi ngày dành thời gian khác sách, bao gồm thời cuộc, điển tịch và tấu chương. Đặc biệt là những biến động gần đây của triều đình, tất cả đều là công việc của , mười mấy năm qua hề đổi.

 

Mạnh Hoan khẽ đáp một tiếng: "Vậy chúng dậy ."

 

Khi giúp chỉnh cổ áo, vô tình thấy môi một vết thương nhỏ, xa thì thấy rõ, nhưng khi đến gần, dấu vết cực kỳ rõ ràng.

 

Không do cắn

 

Trên vai và vùng eo bụng của cũng nhiều vết bầm đỏ mờ nhạt.

 

Những ký ức rời rạc tràn về Mạnh Hoan nhớ tối qua, vùi lòng , dường như còn cảm thấy Lệnh Bạc Chu khi mù còn quá mạnh mẽ như , thế là càng quấn lấy hơn, gặm cắn , cọ tai mà rên rỉ ngừng.

 

Mà Lệnh Bạc Chu giọng khàn trầm, kiên nhẫn, dường như cũng đang cố hết sức để thỏa mãn .

 

"………………"

 

Mạnh Hoan chỉ nghĩ thôi, khóe môi khẽ giật giật, khuôn mặt nhăn thành một nắm.

 

Thực , Mạnh Hoan là chừng mực, cũng cứ thấy trai là mềm nhũn chân. Ngược , vì trông ưa , hồi nhỏ từng mấy lão già ghê tởm bám theo, nên tuy thích nam nhân, nhưng cũng chút sợ đàn ông.

 

Lúc đầu, khi thấy Lệnh Bạc Chu, chỉ cảm thấy đó là một ác quỷ khoác da đẽ. Sau , trong xe ngựa, từng chủ động, nhưng là do trúng thuốc. Về , dù thường xuyên quan hệ, vẫn luôn nghĩ rằng đó là do Lệnh Bạc Chu chủ động, mà thì thể từ chối…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-47.html.]

tối qua, dù uống nhiều, lý trí phần yếu , nhưng ý thức về đúng sai vẫn còn đó.

 

Cậu là chủ động ?

 

Bàn tay đang chỉnh áo cho khựng .

 

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, chỉ cảm thấy hổ, tội vì bắt nạt bệnh, nhưng còn cái cảm giác gấp gáp phủi sạch quan hệ như .

 

"Thấy nhỏ lớn, thấy phần ."

 

Mạnh Hoan sững sờ.

 

Mình… sẵn sàng chấp nhận mối quan hệ với ?

 

Trước giờ, tính cách Mạnh Hoan bất cần đời, đôi khi đầu óc mơ hồ, nếu hiểu chuyện thì cứ mặc kệ. Ví dụ như, vương phủ thì cứ con cá mặn, thành với Lệnh Bạc Chu thì cũng cứ cá mặn, Lệnh Bạc Chu ngủ với , vì an tính mạng, càng mặn hơn.

 

bây giờ…hình như đúng lắm .

 

Sau khi Lệnh Bạc Chu mặc chỉnh tề, hai cùng dùng bữa.

 

Lúc , Du Cẩm bước , hỏi:

 

"Vương gia đến chính sự đường ?"

 

Lệnh Bạc Chu "ừm" một tiếng.

 

Mạnh Hoan thấy chuyện liên quan đến , bèn : "Vậy cũng vườn dạo một chút."

 

Lệnh Bạc Chu vốn định rời , nhưng bước chân đột ngột dừng , hàng mày nhướng lên, khẽ :

 

"Hoan Hoan thực thể phố dạo chơi, ban ngày cũng náo nhiệt kém gì ban đêm."

 

Giọng điệu bình thản, như thể chỉ tiện miệng nhắc đến.

 

Mạnh Hoan tưởng nhầm.

 

Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Cái gì cơ?"

 

Lệnh Bạc Chu lặp :

 

"Trước đây, vi phu lo lắng phận của Hoan Hoan vấn đề, cũng sợ khi khỏi phủ, em sẽ tìm phụ , nên mới cấm em xuất phủ. giờ đây, vi phu suy nghĩ , vẻ như kiểm soát em quá chặt ."

 

Mạnh Hoan chớp mắt, đầu óc đang mơ hồ bỗng dần trở nên tỉnh táo.

 

Cậu mím môi, hỏi: "Ta tự do ?"

 

"Em tự do ."

 

Mạnh Hoan yên tại chỗ, nên phản ứng thế nào.

 

Cậu từng nghĩ rằng, rời khỏi vương phủ, chỉ cần leo tường, trèo cây, chạy mái nhà, đạp cửa xông là xong.

 

thực tế, vương phủ chẳng khác gì hoàng cung, lệnh bài, cũng thị vệ tuần tra, diện tích rộng đến mức cả ngày cũng hết.

 

Giống như khuôn viên trường đại học của , ăn uống, ngủ nghỉ, vui chơi đầy đủ, khi ở bốn năm năm cũng chẳng thấy chán.

 

Vậy nên dần dần, cũng chẳng còn thiết tha việc xuất phủ nữa.

 

Giờ đây, Lệnh Bạc Chu , Mạnh Hoan cảm giác như một con cá nhỏ nuôi suốt bao năm, bỗng nhiên thả về sông, nhưng bối rối gì.

 

"Vậy…bây giờ thể rời phủ ngay lập tức ?"

 

Cậu nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi một câu.

 

Lệnh Bạc Chu hướng mặt về phía , sống lưng khom xuống, tiến gần trong gang tấc, hương đàn hương thoang thoảng hòa lẫn với giọng trầm khàn, theo gió mà lan đến.

 

" , bất cứ lúc nào cũng thể ."

 

Hắn lên tiếng, giọng hạ thấp nhiều.

 

"Hoan Hoan, đây, xin em."

Loading...