Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-03-21 15:23:24
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bầu khí căng thẳng, trong lòng những công tử từng từ chối, kẻ điều ít nhiều cũng đánh một trận.
Thôi Lãng là cháu trai của thừa tướng, phận tôn quý, nên tay chân của càng ngang ngược.
An Thùy như một trung khuyển buộc chặt dây xích, vì bảo vệ chủ nhân mà lao lên sủa điên cuồng.
Mạnh Hoan lùi , thực sự chút e ngại kẻ điên. Cậu định bảo hai thị vệ tiến lên đối phó với , ai ngờ Thôi Lãng giữ lấy vai An Thùy, kéo trở .
"Ngươi thật to gan!" Thôi Lãng giận dữ, chắp tay với Mạnh Hoan: "Công tử chớ trách, chỉ là một tên rợ, hiểu lễ nghi. Hắn chuyện lớn tiếng, tính tình hoang dã, đến cũng thường xuyên dọa sợ."
Vừa , đá An Thùy một cước: "Đừng mang cái kiểu của ngươi dọa ! Ta bao nhiêu ? Mau xin công tử !"
An Thùy đá cong , nhưng thần sắc còn vẻ ngông cuồng ban nãy nữa. Đôi mắt sắc bén của găm chặt Mạnh Hoan, khiến liên tưởng đến loài chim ưng ăn thịt. Hắn cúi đầu.
"Xin , công tử." Giọng điệu quá chân thành, nhưng lễ nghi vẫn đủ. "Kẻ hèn vô lễ mạo phạm."
Du Cẩm vẫn chịu bỏ qua: "Trông chừng con ch.ó nhà các ngươi cho kỹ! Nếu dám công tử thương dù chỉ một chút, thì dù là thiên vương lão tử cũng mang đầu đến mà tạ tội!"
Thôi Lãng nhịn mà bật , chắp tay : "Đắc tội ."
Mạnh Hoan cũng thở phào, thầm nghĩ dù cũng bảo tính mạng. lúc , từ cửa bước một bóng .
Là một ông lão bán mận. Ông cụ vẻ lớn tuổi, lưng còng xuống, rụt rè bước hỏi: "Các vị công tử, trời nóng quá, thể cho lão một ngụm nước ?"
Thôi Lãng lập tức đáp: "Người ! Mang cho lão bá một chén nước!"
Chiếc gáo nước đưa đến, nhận lấy đưa cho ông lão, tít mắt hỏi: "Hôm nay lão bá kiếm chút tiền nào ?"
"Làm gì tiền mà kiếm, mận đều nóng đến mức thối rữa cả ."
Ông lão thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, đầu chấy rận, bốc mùi mồ hôi, sắc mặt đầy vẻ khổ sở.
Thôi Lãng lắc đầu, thở dài : " là dễ dàng gì."
Hắn cứ thế đó trò chuyện với ông lão.
Khung cảnh chẳng khác gì trong mấy bộ phim về thanh quan gặp dân thường, khiến Mạnh Hoan khỏi thêm một cái.
Sau chuyện của Lệnh Bạc Chu, Mạnh Hoan nhận nhiều điều trong nguyên tác đơn giản như vẻ bề ngoài. Thôi Lãng và Lệnh Bạc Chu đều là đối thủ, rốt cuộc là kẻ ?
Nguyên chủ bỏ trốn đến Kiến Châu, liệu đúng đắn ?
Vừa suy nghĩ, đến phủ Lư thị, nhờ gác cổng báo tin. Một lúc , gác cổng bước trả lời: "Công tử, thiếu gia nhà ở phủ. Dạo ngài tránh nóng và ôn tập tại Minh Đài Tự ở phía nam thành ."
"..."
Đi cả quãng đường dài mới ở đây, Mạnh Hoan thấy thật bất lực.
nghĩ đến việc giao thư cho hạ nhân thích hợp, chỉ đành gật đầu: "Vậy đến Minh Đài Tự tìm ."
Trên đường , thời tiết oi bức đến cực điểm, bầu trời tích tụ những đám mây đen khổng lồ. Giữa mùa hè nóng nhất, mưa lớn bất chợt dễ xảy . Du Cẩm vội mở ô : "Công tử, chúng nhanh một chút."
Mạnh Hoan đầu , thấy đường phố vội vã trở về nhà, chạy tán loạn.
Mưa dần thấm ướt mặt đất, ướt đế giày, Mạnh Hoan chậc một tiếng, nhảy qua một vũng nước, ngẩng đầu .
Phía tụ tập nhiều , đám đông chen chúc dù xô lệch hết cả. Có hỏi: "Chuyện gì ? Ta cũng xem!"
Mạnh Hoan tưởng chuyện náo nhiệt, vô thức bước lên phía .
Người vây xem đông nghịt, vòng quanh mấy mà chen . Lúc cúi đầu xuống, thấy một vệt m.á.u nhàn nhạt hòa dòng nước mưa, uốn lượn chảy đến chân , tiếp tục loang xa hơn.
"Máu?"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Mạnh Hoan ngẩng đầu. Giữa đám đông một trống nhỏ, cuối cùng cũng thấy chuyện đang diễn .
Giữa vòng vây của đám , một đàn ông mập mạp úp mặt xuống đất, hai tay dang rộng, hai chân cũng dạng . Dòng m.á.u đỏ chính là chảy từ ông .
Mạnh Hoan cảm thấy tư thế của gì đó kỳ quái.
Bên tai vang lên vô âm thanh:
"Trời ơi! Giết !"
"Đó là chủ quán rượu, Vương Lão Tứ đấy! Ta ăn ở quán mười năm , thế mà g.i.ế.c hại..."
"Nghe là do một nhóm ngoại tỉnh uống rượu quậy phá, trêu chọc cô nương bên cạnh. Chủ quán khuyên can, bọn chúng ghì đầu xuống một đao cắt lìa!"
"..."
Những âm thanh lộn xộn, mơ hồ.
Team Hạt Tiêu
Mạnh Hoan chăm chú vũng m.á.u đỏ sẫm , giữa bờ vai của t.h.i t.h.ể là một lỗ m.á.u đen ngòm, thịt lộ , trắng bệch.
Mưa rơi rào rào. Ban đầu rõ thứ đó là gì, nhưng bây giờ thì thấy rõ ràng.
Đó là một t.h.i t.h.ể đầu.
Cơn lạnh buốt từ lưng đột ngột xộc thẳng lên, như thể một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ .
Mạnh Hoan lùi một bước, vô tình va tay Du Cẩm cây ô rơi xuống.
Làn nước lạnh thấu xối thẳng lên đầu, trong tầm mắt, sắc đỏ ngừng lan rộng.
Cậu dời mắt , nhưng cơ thể như mất hồn, vẫn duy trì tư thế cũ, nhúc nhích .
Bên tai, giọng Du Cẩm vang lên, hoảng hốt nhặt ô lên:
"Công tử! Công tử?!"
Cảnh tượng cổ c.h.é.m đứt vẫn ngừng hiện lên trong đầu, dù Mạnh Hoan còn nữa. Cậu thể nhúc nhích, đôi mắt mở to. Trước đây xem phim mà gặp cảnh kinh dị, đều tua nhanh qua màn hình, ngay cả khi thấy g.i.ế.c gà cũng buồn nôn. Đây là đầu tiên tận mắt chứng kiến một cái xác chặt đầu.
…Đây là một c.h.é.m rơi đầu.
Mạnh Hoan tái nhợt, mặt . Mưa rơi dày đặc hòa cùng tiếng sấm ì ầm. Du Cẩm the thé hét lên: “Công tử ma ám ! Công tử ma ám !”
Người bình thường mà bỗng dưng thấy một cái xác đầm đìa m.á.u me thì chỉ xui xẻo mà còn dễ oan hồn bám theo. Du Cẩm vội nắm chặt cổ tay Mạnh Hoan, sợ hồn phách kéo .
Mạnh Hoan vì ma quỷ mà kinh hãi, mà là vì cảm giác khi một sinh mệnh biến mất ngay mắt . Cậu định rời thì trong màn mưa, bên vệ đường, thấy một bóng màu nâu sẫm, tay xách một cái bọc, m.á.u nhỏ giọt từng giọt xuống từ đó.
Đó là một đàn ông trung niên, ăn mặc khá giống An Thùy, rõ ràng là ngoại tộc. Hắn về phía cái xác, ánh mắt bình thản, như thể đang quan sát điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-52.html.]
Đầu óc Mạnh Hoan như trống rỗng trong thoáng chốc, nhưng vì linh cảm gì, giằng tay khỏi Du Cẩm, lao nhanh về phía đó, đồng thời hét lên: “Bắt ! Bắt !”
Đám thị vệ ngớ nhưng vẫn lập tức đuổi theo.
Người đàn ông đó thoáng lộ vẻ bất ngờ, liếc Mạnh Hoan. Trong ánh mắt , thể là cảm xúc gì. Hắn nhanh chóng lách con hẻm phía .
Mạnh Hoan đuổi theo hẻm, tường nước mưa chảy thành từng dòng nhỏ. Trên mặt đất chỉ còn dấu chân ướt. Người bức tường cao, trừng mắt . Khi tia sét xé rách bầu trời, gương mặt hiện rõ ánh sáng trắng xóa.
Một vật nặng trịch ném xuống.
“Bịch” một tiếng.
Thứ đó rơi mạnh xuống đất, dính chặt mặt đường.
Mạnh Hoan cúi đầu , đó là đầu của chủ quán trọ.
Đôi môi tái nhợt, hàm răng va đập đến rơi .
---
Sau khi trở về phủ, gia nhân chuẩn nước nóng. Cả Mạnh Hoan mưa xối ướt sũng. Khi ngâm nước ấm, cảm thấy da thịt tê rần, một lúc mới cảm nhận ấm thấm tận xương tủy.
Bên ngoài, cách một cánh cửa, Du Cẩm đang cúi lưng, chuyện với ai đó:
“Vương gia, nô tài cũng . Vương phi thấy cái xác đất thì bỗng chạy con hẻm. Kết quả là, thật sự thấy đầu của chết. Xong ! Nhất định là ác quỷ ám theo !”
Lệnh Bạc Chu khẽ đặt chén xuống, tấm lụa trắng mặt rung: “Quỷ ám?”
“Bị quỷ ám! ! Vương gia mau mời Lý chân nhân đến trừ tà cho vương phi, nếu ngài sẽ sinh bệnh mất!”
Lệnh Bạc Chu khẽ khép nắp chén, dường như hiểu rõ: “Ngươi lui xuống .”
Tiếng vọng từ xa.
Mạnh Hoan trong nước, múc một vốc nước nóng vỗ mạnh lên mặt. Cậu chằm chằm dòng nước xoáy trong chậu, đầu óc vẫn còn cứng đờ, như mắc kẹt trong gương mặt của kẻ sát nhân ánh chớp.
Đây là đầu tiên kể từ khi xuyên qua thế giới , tận mắt chứng kiến một cái c.h.ế.t như .
Mạnh Hoan dùng sức xoa mặt, gột rửa cảm giác khó chịu do cơn mưa lạnh lẽo mang .
Bên cạnh, Lệnh Bạc Chu hình như đang tiến gần.
Mạnh Hoan lên khỏi nước, kịp lau khô cất tiếng: “Ngài thấy ...”
Lệnh Bạc Chu vươn một tay : “Nắm lấy.”
Mạnh Hoan siết c.h.ặ.t t.a.y .
Lệnh Bạc Chu hỏi: “Có chuyện gì xảy ?”
Mạnh Hoan hít một .
“Bị dọa sợ ?”
Giọng của nhẹ, thở ấm áp phả đến.
Mạnh Hoan l.i.ế.m môi, nên trả lời thế nào thì bỗng nhiên cảm giác bờ vai kéo một cái ôm.
Lệnh Bạc Chu khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng :
“Bị dọa sợ thật . Hoan Hoan của , tên sát nhân đúng là đáng chết.”
Giọng đầy bao dung và thấu hiểu, khiến Mạnh Hoan trong khoảnh khắc liền thả lỏng.
Không vì , trong lòng còn chút tủi .
Cậu thể cảm nhận ấm từ lồng n.g.ự.c , mùi hương cũng thật dễ chịu.
Lệnh Bạc Chu nâng cằm lên, ghé sát , thở phớt qua chóp mũi:
“Được , , cả. Sau ngoài cẩn thận một chút, đừng chen chỗ đông nữa. Lần sẽ sai thêm vài thị vệ theo em.”
Trước đây chỉ cần ai lớn tiếng một chút là Mạnh Hoan giật dựng tai lên, huống hồ tận mắt chứng kiến một vụ g.i.ế.c .
Cậu quên cả gật đầu, đầu óc hỗn loạn vô suy nghĩ.
Mạnh Hoan vùi mặt n.g.ự.c Lệnh Bạc Chu, cọ qua cọ , cố gắng định tinh thần.
Lúc đó, thấy mặc y phục giống An Thùy, rõ ràng đều là ngoại tộc. Theo bản năng, lao đến, ngờ kẻ đó thật sự chính là hung thủ.
Mặc dù Mạnh Hoan quên gần hết nội dung của nguyên tác, nhưng chỉ cần nhớ một tình tiết quan trọng thì dường như vẫn tác dụng lớn.
Đặc biệt là…chuyện nguyên chủ và An Thùy bỏ trốn đến Kiến Châu Vệ để chiêu binh mãi mã.
Khi đó, nguyên chủ cuối cùng cũng trốn thoát, đến phương bắc với một phận thấp kém.
An Thùy là con tin ngoại tộc, vốn dĩ là tiểu vương tử của bộ lạc. Nhờ , bọn họ mới thể khởi sự, chiêu mộ binh lính, tích lũy thế lực, đó phát động chiến tranh chống Lệnh Bạc Chu, dẫn theo tộc Chu Lý Chân từ đông bắc tiến xuống phương nam, xâm lược Đại Tông.
Đó là chiến tranh!
Là một bộ truyện tranh đấu quyền mưu chân chính!
Trong truyện, hàng vạn sinh mạng…chết thì chết. Độc giả chỉ xem như một trò vui.
khi thực sự bước thế giới , những con đó đều là mạng sống bằng xương bằng thịt. Lẽ nào trơ mắt chiến tranh nổ , ngoại tộc xâm chiếm Đại Tông ?
Hơn nữa, đến lúc đó, Lệnh Bạc Chu sẽ chinh trận đối đầu với quân xâm lược. Chiến trường biến hóa khôn lường, cực kỳ nguy hiểm. Hắn nhiều lấy mạo hiểm, từng thương nặng, từng đ.â.m rơi khỏi lưng ngựa, cũng từng tên b.ắ.n xuyên cánh tay.
“Đáng ghét…”
Mạnh Hoan cố gắng xoa đầu , cố nhớ chuyện.
Khi Lệnh Bạc Chu dẫn quân chinh phạt kẻ xâm lược, đám quan văn trong triều co trong kinh thành yên bình. Rõ ràng chính bọn chúng là những kẻ bảo vệ, mà khi vắng mặt, bọn chúng giở đủ trò nhằm , cắt đứt quân lương, cắt đứt bổng lộc, nhận cầu viện cũng chịu phái binh cứu viện, cố tình đại bại thảm hại. là lòng hiểm ác.
Trước đây, khi truyện, Mạnh Hoan chỉ xem cho vui, nhưng bây giờ, khi cảm nhận ấm chân thực n.g.ự.c , thở nóng ấm của Lệnh Bạc Chu phả bên tai, bỗng cảm thấy cả sống lưng lạnh buốt, sợ hãi đến cực điểm.
Không .
Mạnh Hoan tự nhủ: Mình bảo vệ ! qwq.