Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 54.1
Cập nhật lúc: 2025-03-27 10:53:55
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên hồ sen, gió nhẹ thổi qua, từ khi nào, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
"Vậy triều đình các …cũng chẳng nhỉ."
Mạnh Hoan thầm nghĩ trong lòng nhưng .
Cậu bây giờ là lúc Lệnh Bạc Chu lên tiếng, vì thế liền đầu sang .
Lệnh Bạc Chu trầm mặc giây lát, đó : "Lương bổng của quân đội Liêu Đông, Tổng binh Mao Thành Xương năm nào cũng xin, đây cấp thì cũng gì, năm nay gấp gáp như ?"
Thẩm Thanh Ngọc thoáng ngẩn , đôi mắt chút nghi hoặc: "Đây là ý của Cư các lão. Ông cho rằng thiếu nợ nhiều năm , nếu tiếp tục phát, quân Liêu Đông sẽ suy yếu. Trước đây vài bộ lạc Chu Lý Chân quy phục thỉnh thoảng kéo xuống nam quấy nhiễu, khiến phiền chịu nổi. Nếu để tình trạng kéo dài, binh lực suy kiệt, lỡ như chiến sự nổ , e rằng sẽ tái diễn nỗi nhục năm xưa khi kinh thành Kim phá hủy."
Chu Lý Chân, quân , biên chiến…
Nghe đến đây, Mạnh Hoan dù cảm thấy khá khó hiểu, nhưng vẫn bắt vài từ quan trọng, cuối cùng cũng hiểu bọn họ đang về tộc Chu Lý Chân.
Cũng chính là bộ tộc của An Thùy.
Sắc mặt Lệnh Bạc Chu lạnh nhạt đến đáng sợ, khẽ nhạt: "Mao Thành Xương mỗi năm đều trình sớ lên kinh thành, biên phòng vững chắc, quân đầy đủ, bệ hạ cần lo lắng. ‘Người Hồ dám xuống nam chăn ngựa, quân sĩ dám giương cung mà oán thán.’ Cớ năm nay đột nhiên than nghèo?"
Thẩm Thanh Ngọc vò đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Ta cũng nữa."
Lệnh Bạc Chu đặt chén xuống, chỉ một chữ: "Giấu."
---
Sau khi Thẩm Thanh Ngọc rời , đình nghỉ mát trở nên oi bức, ở lâu .
Mạnh Hoan sang hỏi Lệnh Bạc Chu: "Về thôi nhỉ?"
Lệnh Bạc Chu nắm tay , dậy: "Vi phu còn thư."
Mạnh Hoan , nhịn : "Ngài sắp bận ?"
Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng nắm tay : "Ngoan."
Mạnh Hoan lắc đầu: "Ngài bận, cũng chẳng quản ngài."
Nghe , khóe môi Lệnh Bạc Chu cong lên, cũng , mà cũng xong: "Hoan Hoan là ?"
Mạnh Hoan chớp mắt: "Ý là, góp ý cũng vô ích thôi."
Vừa xong, đột nhiên khựng .
Mạnh Hoan khó hiểu Lệnh Bạc Chu, thấy bỗng nhiên tiến sát gần, thở ấm áp phả mặt , chóp mũi gần như chạm , giọng trầm thấp: "Hoan Hoan giận ?"
Mạnh Hoan vội vàng lắc đầu: "Không giận."
Cậu bao giờ dám nghĩ đến chuyện thể quản Lệnh Bạc Chu.
Nếu thực sự quản , ít nhất cũng thể chỉ ăn uống nhờ vả như hiện tại, mà giống như từng tưởng tượng - cùng cày ruộng. Khi đó, nếu Lệnh Bạc Chu ăn đồ , lẽ mới tư cách quản .
Mạnh Hoan nghiêm túc : "Ngài tự lo cho sức khỏe ."
Không khí quanh họ thoáng chững trong giây lát.
Một lúc , Lệnh Bạc Chu gật đầu: "Được, cảm ơn Hoan Hoan, vi phu sẽ chú ý."
---
Trở thư phòng, Lệnh Bạc Chu gọi Trần An đến thư giúp .
Mạnh Hoan cầm một quả đào rửa sạch, ghế bên cạnh nhai , trông chẳng khác gì một con thỏ nhỏ đang gặm trái cây.
Lệnh Bạc Chu mù, thể tự , nên chỉ nháp trong đầu, Trần An giúp cầm bút chép .
Sau khi hai phong thư xong, Trần An mở một cái hộp từ trong tủ khóa, lấy một con dấu bằng ngọc, khắc tên của Lệnh Bạc Chu.
Chỉ cần đóng dấu lên thư, đó chính là mệnh lệnh do Lệnh Bạc Chu ban , bất kể ai nhận cũng tuân theo nội dung trong thư mà hành động.
Mạnh Hoan nhanh chóng ăn hết quả đào, định vứt hạt thì trong đầu bỗng lóe lên một ký ức mơ hồ.
Hình như quên mất chuyện gì đó quan trọng…
Mạnh Hoan lắc đầu, nhưng vẫn thể nhớ .
Trần An đóng dấu lên thư xong, liền cất con dấu hộp khóa , đặt ở nơi dễ thấy nhất kệ trưng bày. Thư phòng là nơi mà mỗi ngày Lệnh Bạc Chu cùng gia nhân đều , nếu con dấu mất, chắc chắn sẽ phát hiện ngay.
Cảm giác quen thuộc mà con dấu mang cho Mạnh Hoan ngày càng rõ rệt.
Team Hạt Tiêu
Cậu vốn trí nhớ kém, đôi khi dù tình tiết bày ngay mắt, vẫn mất một lúc lâu mới chợt nhận điều gì đó.
Mạnh Hoan suy nghĩ đến đau cả đầu, nhưng vẫn vô ích, bèn kéo tay Lệnh Bạc Chu: "Nghỉ ngơi thôi, nghỉ ngơi thôi!"
Giọng điệu vui vẻ, đầy hào hứng.
Lệnh Bạc Chu cũng dậy theo, khóe môi mang theo ý , lặng lẽ về phía Mạnh Hoan.
Thuốc mang đến. Mạnh Hoan nhận lấy bát, thành thạo múc một muỗng, thổi nguội đưa đến bên môi : "Đến giờ uống thuốc tối nay ~"
Du Cẩm và gia nhân bên cạnh , lặng lẽ lui ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-54-1.html.]
Dù thì, đây là thời gian riêng tư của hai chủ tử. Chưa chừng uống thuốc một lát thành mật, nhất là nên tránh .
Lệnh Bạc Chu ghế, ngửa cằm lên. Có lẽ do mấy ngày nay uống thuốc quá nhiều, phảng phất mùi dược thảo, sắc môi nhợt nhạt, giữa hàng lông mày đọng vẻ bệnh tật.
Hắn khẽ mở môi, ngậm lấy muỗng thuốc mà Mạnh Hoan đưa đến.
"..."
Khoảnh khắc đó, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ bỗng tràn đầu Mạnh Hoan.
Cậu chút chịu nổi cảnh ngậm thìa, liền vội vàng rút , tiếp tục múc thêm một muỗng khác.
Thuốc mùi tanh và đắng vô cùng.
Mạnh Hoan bát thuốc, : "Hình như hôm nay Chu thái y thêm một vị thuốc mới, mùi khác ?"
Lệnh Bạc Chu yếu ớt đáp: "Dù đổi thế nào thì cũng vẫn đắng."
"Đắng đến mức nào?"
Mạnh Hoan là một tò mò, nhịn liền múc một muỗng nhỏ đưa lên miệng nếm thử. Chỉ trong chớp mắt, vị đắng tanh khuếch tán đầu lưỡi. Cậu nhíu mày, "ưm" một tiếng kêu lên: "Thật sự đắng! Sau nhất định ốm!"
Khóe môi Lệnh Bạc Chu cong lên.
Sau đó, khẽ , nửa đùa nửa thật: "Hoan Hoan miệng đắng ?"
Mạnh Hoan hiểu ẩn ý trong câu , ngây ngô gật đầu, vai bỗng nhẹ nhàng ấn xuống. Một bàn tay lạnh lẽo lướt qua vành tai, hương vị đắng chát của thuốc hòa cùng thở mát lạnh áp sát đến.
Mạnh Hoan vội đặt bát thuốc xuống, hoảng hốt : "Không !"
Ngón tay Lệnh Bạc Chu như một con rắn băng giá trườn lên, môi cũng chạm đến, mang theo tiếng trầm thấp. Một nụ hôn ẩm ướt đáp xuống, hôn : "Miệng đắng , còn sợ gì nữa?"
Hương thuốc nồng đậm hòa tan đầu lưỡi, Mạnh Hoan bất giác siết chặt cổ áo của Lệnh Bạc Chu, định đẩy , nhưng bàn tay giữ chặt gáy , cố định như một con mèo nhỏ, để mặc chiếm đoạt nụ hôn.
"Ưm...ư..."
Mạnh Hoan rên lên hai tiếng yếu ớt, nhưng nhanh chóng nụ hôn cho đầu óc trống rỗng, tê dại đến mức mềm nhũn.
Lệnh Bạc Chu thực sự giỏi hôn.
Bên ngoài là một kẻ nho nhã, phong thái như gió mát trăng thanh, nhưng thực chất là kẻ nguy hiểm khoác áo văn nhân. Hắn am hiểu cách kiểm soát thứ, ngay cả trong lúc hôn, Mạnh Hoan cũng theo sự dẫn dắt của , ép buộc tiếp nhận nụ hôn sâu đến tận cùng.
điều may mắn là, Lệnh Bạc Chu sự đồng cảm mạnh mẽ, rõ Mạnh Hoan đồng ý , thoải mái . Hắn bao giờ thực sự cưỡng ép .
Âm thanh giữa hai cánh môi chút ướt át, vị thuốc cũng nhạt nhiều, bầu khí càng lúc càng trở nên nóng bỏng đến khó tin.
Mạnh Hoan nâng cằm, vô lực, như thể rút sạch sức mạnh. đồng thời, cũng cảm thấy một sự chống đỡ từ bên trong, như một cái cây mọc lên từ cột sống, chống đỡ thể, khiến vô thức cong lưng xuống.
Chóp mũi đỏ bừng, khóe mắt ướt át, bờ môi hôn đến sưng đỏ.
Lệnh Bạc Chu khẽ thở dài một tiếng đầy mãn nguyện.
Mạnh Hoan kéo theo động tác của , kìm bật một tiếng "a~" nhỏ đến đáng thương.
Hơi thở nóng ẩm càng lúc càng gần, giọng của Lệnh Bạc Chu mang theo ý , như một ác quỷ đang dụ dỗ trầm luân:
"Hoan Hoan ngoan quá..."
"..."
Mạnh Hoan đầu óc mơ hồ, chỉ thấy giọng ngắt quãng bên tai: "Nếu vì còn lên triều, vi phu thật sự ngày nào cũng giường, chuyện đó..."
Hắn thở dài một tiếng: "...Thật là điên mà."
Mạnh Hoan khẽ mở mắt.
Chính cũng cảm thấy ngạc nhiên, một kẻ chăm chỉ đến cực đoan như Lệnh Bạc Chu mà thể những lời , thật sự là thể tưởng tượng nổi.
"Vua thiết triều, chỉ cần bên cạnh, ai còn nhớ đến triều chính nữa."
Lệnh Bạc Chu cắn nhẹ dây áo của Mạnh Hoan, từ tốn kéo : "Hoan Hoan, hôm nay ngủ sớm nhé?"
Mạnh Hoan gì, trong giây phút lý trí còn sót , giơ tay chỉ bát thuốc bên cạnh: "Thuốc...thuốc còn uống xong…"
Cậu cúi định với lấy bát thuốc, nhưng lập tức một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo, kéo lên đùi , đôi tay to lớn đặt lên eo, giữ chặt cho cử động.
Lệnh Bạc Chu vươn tay lấy bát thuốc, đưa lên môi, uống cạn một .
Mạnh Hoan lúc cởi hở nửa bờ vai trắng nõn, nhịn che mắt , lắp bắp: "...Chu thái y dạo nên quá độ..."
Giữa hai họ, tuy kiểu cuồng nhiệt từ sáng đến tối, nhưng đêm nào cũng quấn lấy .
Mạnh Hoan tính tình ngoan ngoãn, luôn lời thầy dạy, lời đại phu.
Cậu chân thành khuyên nhủ, giọng mang theo chút cầu xin: "Vương gia, là thôi , hại sức lắm..."
Khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ nhếch lên, ánh mắt đen nhánh ánh lên tia nguy hiểm.
Giọng điệu vẫn điềm nhiên, nhưng trong sự bình thản đó ẩn chứa một sự mất kiểm soát thể che giấu:
"Không , ngày mai uống thêm thuốc bồi bổ."