Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-03-28 10:17:41
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya tĩnh lặng.
Làn da mịn màng cọ xát, lan tỏa vài sợi ấm mỏng manh.
Mái tóc của Mạnh Hoan khăn lau khô, vuốt tai, để lộ gương mặt trắng trẻo và vành tai, tựa đầu cổ Lệnh Bạc Chu, cuộn tròn như một con mèo nhỏ, khẽ gật đầu, ngái ngủ.
Bát thuốc suýt chút nữa mất mạng, Lệnh Bạc Chu thì tràn đầy sinh lực, còn Mạnh Hoan hành hạ đến mức kiệt quệ.
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Mạnh Hoan thấy bờ vai trần của đàn ông mặt, cau mày, đưa tay kéo cổ áo của Lệnh Bạc Chu : “Phải giữ nam đức.”
“……”
Tránh để quyến rũ thêm nữa.
Ngón tay Mạnh Hoan lật qua lật , “bốp” một tiếng vỗ nhẹ: “Ngủ !”
Trong bóng tối, khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ cong lên.
Hắn ghé sát tai Mạnh Hoan, thấp giọng thì thầm: “Ngày mai vi phu triều, Hoan Hoan cho phép ?”
Mạnh Hoan ngẩn : “Thật sự …”
“Có việc cần thương nghị với bệ hạ, bàn xong sẽ về.”
Mạnh Hoan rõ ràng buồn ngủ đến mức chẳng chuyện, nhưng vẫn bĩu môi: “Vậy thì ngài .”
Ngón tay Lệnh Bạc Chu chạm gương mặt , cảm nhận những nếp nhăn trán, khóe môi nhịn mà khẽ nhếch lên, cứ lẩm bẩm càu nhàu, đúng là bất mãn với thật.
Lệnh Bạc Chu từ nhỏ giáo dưỡng theo chính thống nho giáo, lễ nghi đoan chính. Nếu vì đôi mắt gặp chuyện, lẽ trở thành một ngay thẳng, chính trực đến cực đoan. kể từ khi mất ánh sáng, bóng tối trong lòng ngày càng chồng chất, mà thể bộc lộ mặt cha .
Về , bắt đầu thích săn bắn, thích khoảnh khắc mũi tên xuyên qua cổ họng con mồi, m.á.u tươi và tiếng kêu thảm thiết. Hắn cũng thích thả lỏng lý trí trong những cuộc tranh đấu quyền lực, lúc đó mới cảm thấy lý trí thể trở về đôi chút.
Hắn nhiều mặt tối ai đến, những dục niệm méo mó khi cởi bỏ y phục, dáng vẻ đáng hổ khi mất thị giác… Tất cả những điều đó, đang bên cạnh , Mạnh Hoan đều rõ.
Việc chấp nhận trọn vẹn con , cảm giác đến ?
Lệnh Bạc Chu trôi dạt trong bóng tối mắt một lúc, cuối cùng nhịn mà bật .
—
Sáng sớm hôm , chỗ bên cạnh trống .
Mạnh Hoan tỉnh giấc, chầm chậm mò mẫm, dậy giường, trong lòng dâng lên cảm giác như một quả phụ.
Du Cẩm : “Thưa vương phi, vương gia triều .”
“……”
Mạnh Hoan bóp trán, nhớ tối qua Lệnh Bạc Chu ghé sát tai thì thầm, môi khỏi mím .
Phủ vương gia dường như trở nên rộng lớn, tĩnh lặng hơn, trong lòng cũng thấy trống trải đôi chút.
Sự nhàm chán kéo dài lâu, nha phủ sai mang thư đến: “Tên sát nhân dị tộc bắt, nha môn cử đến thỉnh vương phi nhận diện.”
Mạnh Hoan đang tựa đầu tay, thì lập tức hào hứng: “Đi xem thử.”
Vị sai dịch nọ cung kính : “Hôm đó, khi công tử và vương gia đến, thông phán lập tức hạ lệnh, yêu cầu thành lùng bắt, chậm trễ chút nào. Đêm qua bắt ở khách điếm gần tửu lâu Phiêu Hương phía Đông thành. Sáng nay, đặc biệt thỉnh công tử đến.”
Mạnh Hoan hỏi: “Bắt mấy tên?”
“Theo nhân chứng ban đầu, chỉ một , nhưng những kẻ khác tạm thời bắt. Đợi tra khảo kẻ chắc chắn sẽ khai đồng bọn thôi.”
Mạnh Hoan đến nha môn.
Nam nhân hôm đó tù phục, quỳ đất, bên cạnh còn các bá tánh đến nhận diện hung thủ. Hắn trông như chịu ít cực hình, lưng rướm máu, tóc tai rối bù, đôi mắt sắc như chim ưng, ảm đạm về phía công đường.
Đám sai dịch bên cạnh đầy căm phẫn, còn đạp một cái.
“Súc sinh!”
“Thật xử c.h.ế.t !”
Thông phán cũng nghiêm mặt: “Hôm qua, nha dịch của chúng bắt , g.i.ế.c mất hai .”
Nghe , n.g.ự.c Mạnh Hoan chấn động, vô cùng kinh ngạc, sang thông phán: “Nha môn tử trận ?”
“Vâng. Đám dị tộc lễ nghĩa văn hóa, nhưng ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, mang tập tính của dã thú. Tên …” Thông phán một vòng, dùng mũi giày hất bàn tay xích của lên. “Lòng bàn tay chai sần, chứng tỏ thường xuyên cầm đao và cưỡi ngựa, g.i.ế.c chớp mắt. Hắn giống những kẻ dị tộc đến kinh thành buôn bán bình thường, mà giống một binh sĩ trong quân đội dị tộc hơn.”
Binh sĩ trong quân đội?
Vậy thì càng khả năng liên quan đến An Thùy, kẻ cuối cùng sẽ tạo phản.
Tâm trạng Mạnh Hoan hiếm khi dậy sóng, rời khỏi nha môn, hiệu với Du Cẩm: “Phải báo chuyện cho Lệnh Bạc Chu mới .”
Du Cẩm quen với việc gọi thẳng tên húy của vương gia, chẳng còn ngạc nhiên nữa, liền hỏi: “Vậy chúng về phủ chứ?”
Mạnh Hoan đáp: “Không về phủ, đến ngoài hoàng cung chờ hạ triều.”
Vừa rời một bước, phía , nha môn một khác đến.
Người mặc y phục dân thường, nhưng đôi mày đôi mắt trông nho nhã thư sinh, bước thong thả, rõ ràng cố tình che giấu phận, khác nhận .
Hắn đến nha môn, hỏi thăm nha dịch đang trực: “Lục phán của quý nha ở đây ? Phiền mời ngài gặp một chút.”
Lục phán chính là thông phán phụ trách xét xử vụ án c.h.é.m g.i.ế.c của dị tộc .
Nha dịch lúc đang bụng đầy bực , lạnh lùng quát: “Thông phán đang bận! Không ai gặp là gặp ! Cút !”
Người vẫn giữ vẻ điềm nhiên, hề tức giận thái độ nóng nảy của . Chỉ lặng lẽ rút từ trong tay áo một phong thư, giọng khàn khàn: “Đây là đồ lão gia nhà nhờ chuyển đến.”
Nha dịch cúi đầu liếc qua.
Trên thư chữ , cũng con dấu.
Vừa thấy mấy chữ đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, giữa mùa hè nóng nực mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gần như tự tát một cái.
Hắn lập tức ba chân bốn cẳng chạy trong: “Thuộc hạ bẩm báo ngay đây!”
—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-55.html.]
Mùa hè oi bức, ánh nắng chói chang bao trùm lên những lầu các và tường thành của kinh đô, phản chiếu một vùng sáng trắng lóa.
Dù thời tiết nóng bức, vẫn đông đúc, là đây là kinh thành phồn hoa, náo nhiệt khó tả thành lời.
Tại nhã tọa trong lâu, Mạnh Hoan nhâm nhi lạnh, Du Cẩm thì quạt cho , quạt đến mức phấn mặt cũng sắp rơi xuống.
Mạnh Hoan : “Ngươi đừng quạt nữa, xuống nghỉ chút .”
Du Cẩm đáp một tiếng, xuống bên cạnh , cầm lấy ly lạnh nhấp một ngụm.
“Vương gia thấy, hôm nay trong nội các xử lý công văn kiểu gì đây?” Mạnh Hoan rảnh rỗi là nhịn mà nghĩ đến Lệnh Bạc Chu, đôi mắt hướng về phía hoàng thành xa.
Du Cẩm : “Chủ tử cần lo, sẽ cho ngài .”
“Chuyện thì gì ghê gớm chứ, mắt còn khỏi hẳn mà cứ nhất quyết về triều đình?”
Du Cẩm vẫn : “Trời đất rộng lớn, chuyện phân chia tiền bạc mới là lớn nhất, vương gia lo lắng là .”
Mạnh Hoan ỉu xìu uống thêm một hớp lạnh, : “Thôi .”
Thiếu niên chống cằm, trông như một con mèo nhỏ chờ chủ nhân mở cửa quá lâu, giơ móng vuốt cào cào, mất hết kiên nhẫn: “Hắn…khi nào…mới hạ triều…đây…”
Chữ “đây” còn kéo dài lê thê.
“Chuyện lão nô .” Du Cẩm kiên nhẫn rót thêm ly .
Thời tiết nóng bức, Mạnh Hoan uống nhiều, một lúc dậy: “Ta giải quyết chút.”
Du Cẩm vội : “Lão nô theo hầu vương phi.”
Team Hạt Tiêu
Ông hầu hạ cũng là thực sự theo, mà chỉ chờ ở một bức tường cách đó xa, dù bọn họ cũng thể yên tâm.
Mạnh Hoan cũng từ chối, chỉ “ừ” một tiếng.
Đây là một tửu lâu quá lớn nhưng ở vị trí khá mát mẻ, hướng khuất ánh mặt trời, cây cối xanh tươi, bóng râm rợp mát, còn nhà xí thì cánh cửa trúc đan bằng tre ở phía .
Mạnh Hoan bước , bên trong tối om, khá rộng, lẽ là để thuận tiện cho khách lui tới sử dụng.
Vừa buộc dây xong, chợt thấy một tràng âm thanh sột soạt.
Cậu sững một giây, cảm giác thứ gì đó đang đến gần từ phía .
Loại trực giác ai cũng , chợt cảm thấy nào đó đang từ trong góc tối của căn phòng. Dù phần lớn chỉ là ảo giác, nhưng vẫn khiến rợn tóc gáy, lạnh sống lưng.
Mạnh Hoan chút mơ hồ, định đầu , thì phía đột nhiên vang lên một tiếng “rắc”.
“Hỏng…” Chữ thứ hai còn kịp thốt , một chiếc khăn tay bịt chặt mũi và miệng . Một mùi thuốc nồng nặc xộc cánh mũi, bả vai Mạnh Hoan lập tức mềm nhũn như đ.ấ.m một cú mạnh, mắt tối sầm, choáng váng từng đợt.
Mí mắt sụp xuống, thể kéo khỏi cửa trúc. Lúc , mắt vẫn thấy, ý thức vẫn còn, nhưng như rút hết sức lực, thể cử động.
Trước mặt là một gương mặt góc cạnh sắc nét, sống mũi cao, đôi mắt sâu, giống với Trung Nguyên. Khi kéo khỏi cửa trúc, Mạnh Hoan trông thấy Du Cẩm ngã xuống đất, hai thị vệ cũng gục bên cạnh, đánh ngất g.i.ế.c chết.
Nhìn thấy cảnh tượng , một cơn phẫn nộ khó tả bùng lên trong lồng n.g.ự.c Mạnh Hoan.
Tên kéo đến bên tường viện, sức lực vô cùng lớn, nhấc bổng lên nhẹ như . Ngay lập tức, một đôi tay khác vươn từ bên tường, tiếp nhận .
“Bịch!”
Mạnh Hoan ném xuống đất, phát một tiếng va chạm nặng nề.
Ngay đó, một tấm khăn đen trùm lên đầu , cướp bộ thị giác.
Cậu ném bừa trong xe ngựa, hai tay trói quặt . Cỗ xe lăn bánh, cơ thể va đập liên tục ván gỗ, phát những tiếng thùm thụp trầm đục. Mái tóc rối phủ xuống má , làn da nhợt nhạt đến đáng sợ. Đau đớn chồng chất, nhưng cơ thể chẳng còn sức để tự chống đỡ mà dậy.
Ý thức của vẫn tỉnh táo.
Cậu thể tin , hóa trong câu chuyện còn cả tình tiết bắt cóc?!
Ai bắt ? Kẻ thù chính trị của Lệnh Bạc Chu ?
Chúng bắt để gì? Uy h.i.ế.p Lệnh Bạc Chu ư?
…Còn bản , liệu gặp nguy hiểm ?
Trên xe, vài giọng vang lên, nhưng họ bằng một thứ ngôn ngữ mà hiểu.
Xe ngựa tiếp tục chạy ngừng nghỉ, bao lâu. Đến khi thuốc dần tan, Mạnh Hoan cảm giác sự tê dại trong ngón tay dần biến mất, thể nhúc nhích đôi chút, nhưng ngay lập tức, cơn đau từ cổ tay trói siết chặt càng dữ dội hơn.
Một cơn mệt mỏi trào dâng, Mạnh Hoan vẫn thể tin nổi, nhân vật chính cũng ngày bắt cóc ?!
“Bịch!”
Lại ném xuống đất như một cái bánh bao, Mạnh Hoan hận nhất chính là sự thô bạo và cục súc . Cậu cố gắng buộc bản bình tĩnh, đối mặt với những chuyện sắp xảy , nhưng trong đầu kìm mà nghĩ đến Lệnh Bạc Chu.
Suốt cả hành trình đều giận dữ và bất lực, nhưng nghĩ đến ba chữ , lồng n.g.ự.c bỗng dâng lên một cơn ấm ức khó tả.
Ngay cả Lệnh Bạc Chu cũng từng bắt cóc !
Bên , một giọng vang lên: “Người vẽ chân dung A Nỗ Nhĩ tìm ?”
“Tìm , chính là .” Giọng thô ráp, trầm thấp. “A Nỗ Nhĩ triều đình của Hán bắt . Hắn từng rằng, thà c.h.ế.t cũng tiết lộ hành tung và mục đích của chúng . Hắn là một hùng vĩ đại, nhưng lẽ nên chết.”
Mạnh Hoan cảm thấy thứ gì đó lật , để lộ gương mặt.
“Kẻ khiến A Nỗ Nhĩ đổ máu, cũng nên đổ một lượng m.á.u tương đương. Kẻ khiến A Nỗ Nhĩ c.h.é.m đầu, thì đầu của cũng cắt xuống.”
Ánh mặt trời chói lóa, mắt Mạnh Hoan là một vùng sáng trắng, một bóng bước tới, lưỡi d.a.o cong kề sát cổ .
Làn da mỏng manh lập tức cảm nhận sự sắc bén đến rợn của lưỡi dao.
“A?” Một giọng thiếu niên phần kinh ngạc cất lên.
Cuối cùng, Mạnh Hoan cũng rõ hơn.
Đôi mắt An Thùy cụp xuống, lưỡi d.a.o cong trong tay đang đè lên mạch m.á.u mỏng manh nhất của Mạnh Hoan, khiến vùng da trắng nõn lập tức hằn lên một vệt đỏ.
Đôi mắt An Thùy ánh lên ý : “Là ngươi ?”