Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:26:11
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quán giải tán khách, nha môn điều động hộ vệ vây kín bên trong lẫn bên ngoài, cửa chính dân chúng hiếu kỳ tụ tập chật như nêm. Một đội hộ vệ uy nghi cưỡi ngựa tiến , trường đao và thuẫn bài tách đám đông , để một lối rộng rãi cho di chuyển.
Một nam nhân dáng vẻ như ngọc, cao lớn như trúc bước xuống xe ngựa, dìu đỡ. Trên là bộ trường bào thêu kim long đỏ thắm, lướt nhanh qua dòng .
Tới bậc cửa quán , mũi giày đen Lệnh Bạc Chu vô tình đá , khiến hình luôn vững vàng, ngay ngắn của đột nhiên nghiêng sang một bên, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
“Vương gia!” Chỉ huy hộ vệ của vương phủ – Trương Hổ kinh hô.
Hắn định đỡ lấy cánh tay Lệnh Bạc Chu: “Thuộc hạ đỡ vương gia!”
ống tay áo, cánh tay của nam nhân lạnh lẽo đến thấu xương, hề độ ấm, mạnh mẽ hất , từ chối sự giúp đỡ.
Bước qua ngưỡng cửa, Lệnh Bạc Chu dừng chân nơi hậu viện trống trải, dường như đang tìm kiếm thứ gì. Đôi mắt lớp lụa trắng che phủ lướt quanh một lượt, cằm ngẩng lên.
Bóng lưng cô tịch, đường nét xương cổ rõ ràng, ngẩng, như thể dầm mưa lâu.
“Quán lục soát ?” Giọng lạnh lẽo như nước.
“Hồi bẩm vương gia, lục soát nhưng tìm thấy ai. Trên tường dấu chân, thuộc hạ hỏi thăm dân chúng xung quanh, hiện ban bố lệnh truy tìm khắp thành.”
Lệnh Bạc Chu nhắm mắt: “Xác định là bắt cóc?”
Trương Hổ trầm ngâm đáp: “Du công công và hai hộ vệ đánh thuốc mê, xung quanh dấu vết đánh , nhưng khả năng vương phi cũng đánh mê, vì bắt là thể.”
Bị bắt cóc…
Vậy kẻ bắt rốt cuộc là ai?
Nếu chỉ là để đòi tiền chuộc, bọn cướp chắc chắn hung bạo, tránh khỏi một trận đòn roi, nếu là vì sắc, tình huống sẽ càng nguy hiểm hơn.
tệ nhất chính là - nếu kẻ chủ mưu là ý đồ xa, rõ Mạnh Hoan là vương phi của mà vẫn dám tay thì ngoài tiền bạc , e rằng đây còn là một vụ báo thù hoặc mưu sát. Khi đó, đơn giản chỉ là chịu khổ nhục mà khi còn mất mạng…
Bàn tay gầy guộc trong tay áo Lệnh Bạc Chu buông lỏng, hàng mi hạ xuống: “Vương phi tại ở quán ?”
“Du công công chủ tử ở quán đợi vương gia hạ triều, cùng về phủ, nào ngờ…”
Giọng đột nhiên ngừng , thêm một chữ nào cũng là đả kích lớn với vương gia.
Toàn Lệnh Bạc Chu như chìm trong nước lạnh, yết hầu khẽ động.
Hắn nay luôn trầm , lý trí, hộ vệ từng thấy sắc mặt tái nhợt đến .
…Thì là vì đợi .
Trước n.g.ự.c dâng lên từng cơn đau nhói, vị tanh ngọt tràn đầu lưỡi khi khẽ cắn chặt răng.
“Trong mấy ngày tới, tất cả thư từ gửi đến phủ đều thu , nếu phát hiện thư của kẻ bắt cóc, lập tức trình lên , đồng thời tiếp tục lùng sục khắp thành, tăng cường tuần tra cổng thành, hàng hóa vận chuyển đều kiểm tra nghiêm ngặt.”
Hắn ngừng một chút, lệnh:
“Tuyệt đối sai sót.”
Trương Hổ lập tức ôm quyền: “Tuân lệnh!”
---
Trước khi mở mắt, Mạnh Hoan ngửi thấy mùi bụi bặm nồng nặc.
Tấm vải đen gỡ , phát hiện đang ở trong một căn nhà kho cũ. Góc phòng chất đầy củi, chính giữa một chiếc bàn, gần cửa sổ đặt một chiếc giường gỗ đơn sơ, bên là vài bộ quần áo rách nát.
An Thùy cùng mấy gã đàn ông cao lớn trong phòng quan sát .
An Thùy bóp mũi, khóe môi nhếch lên một nụ xa: “Trước đây nơi một lão góa vợ sống, mấy ngày uống thuốc độc c.h.ế.t , nhường chỗ , tạm thời để ngươi ở.”
Mạnh Hoan khép mắt , nhịn xuống cơn bực tức đ.ấ.m c.h.ế.t .
Gương mặt tuấn tú, mang vẻ trong sáng của một thiếu niên. Khi im lặng trông ngoan ngoãn, khiến khác nổi giận.
An Thùy quan sát một lúc, bỗng vươn tay kéo cổ tay đặt lên bàn: “Ngươi vẽ tranh?”
Mạnh Hoan khẽ đáp: “Biết.”
Gặp cướp hung ác, đánh thì tiên nhẫn nhịn, cố gắng giữ mạng là quan trọng nhất. Trong lòng chút lo sợ, nhưng đoán đối phương chắc hẳn ý đồ lợi dụng , bèn cố gắng phối hợp.
An Thùy vỗ tay, một kẻ liền dâng lên bút mực giấy vẽ. Hắn xuống bên cạnh, trong tay xoay qua xoay một con dao, như thể vô tình sẽ cắt đứt một mảng da thịt: “Tốt, bây giờ ngươi vẽ một bức chân dung của .”
“…”
Cậu rõ gì, nhưng vẫn cầm lấy bút, cắt bớt một phần đầu lông, cẩn thận phác thảo nét bút lên giấy. Khi cúi đầu vẽ, sợi lông tơ trắng mịn tai lấp lánh trong ánh sáng, trông tinh xảo mong manh, như một món đồ sứ dễ vỡ.
An Thùy quan sát kỹ nét vẽ của , trong khi phía , kẻ chằm chằm khuôn mặt Mạnh Hoan, vô thức l.i.ế.m môi.
Lạ ở chỗ, đám cướp hung tàn vô cùng kiên nhẫn, thúc giục, chỉ lặng lẽ đợi vẽ xong.
Khoảng một canh giờ trôi qua, Mạnh Hoan đưa tờ giấy : “Vẽ xong .”
Trên đó là một bức tranh công bút tinh xảo, đường nét vô cùng sắc sảo, chân dung giấy giống hệt như thật, như thể khắc từ cùng một khuôn mẫu.
An Thùy hài lòng vỗ tay: “Không tệ.”
Mạnh Hoan hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng vẫn ngoan ngoãn yên, lời nào.
Trong lòng cũng đang tính toán – An Thùy chắc chắn thể chỉ bắt đến đây để vẽ tranh.
An Thùy cầm bức tranh, bước ngoài: “Tốt lắm, chúc mừng ngươi, bữa tối của ngươi .”
Mạnh Hoan ngớ : “?”
An Thùy rời .
Một gã đàn ông cao to từ phía ném mấy cái bánh bao và một bình nước xuống mặt “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa . Căn phòng tối , chỉ còn chút ánh sáng le lói qua khe cửa.
Tiếng bước chân dần xa. Thì bữa tối chỉ là mấy cái bánh bao .
“Phù…” Mạnh Hoan tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng đám đó cũng . Suốt thời gian qua, luôn căng thẳng, lưng cứng đờ, giờ mới cảm thấy vai chút đau nhức. Mạnh Hoan hít sâu một , bụng kêu lên ầm ầm vì đói.
Nhớ từ lúc đánh thuốc mê đến bây giờ, chuyện cứ như một ảo giác kỳ lạ. Cậu cầm lấy chiếc bánh bao cứng ngắc, đưa lên miệng cắn một miếng.
…Cứng như đá, cắn nổi. QAQ
Bên trong còn lẫn cả sạn nhỏ, ăn miệng rắn sạn cát, đau cả răng.
Mạnh Hoan nhịn , môi khẽ run lên, trong bóng tối, vành mắt đỏ hoe.
Nếu Lệnh Bạc Chu ở đây, chắc chắn sẽ để bắt cóc thế , cũng để ăn uống khổ sở như kẻ ăn xin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-57.html.]
Cậu thử cắn thêm một miếng bánh bao, tuy thô ráp nhưng cũng ăn . Cậu đành nhúng nước cho mềm nuốt xuống, miễn cưỡng lót .
Thực , đây khi sống trong cô nhi viện, Mạnh Hoan cũng điều kiện ăn uống đầy đủ, nên bao giờ đòi hỏi ăn ngon, miễn no bụng là .
bây giờ, khi nhai miếng bánh bao khô cứng , nghĩ đến Lệnh Bạc Chu, tim chợt cảm thấy chua xót.
Có lẽ, một khi từng ai đó đối xử , thì sẽ chịu sự ấm ức nữa.
…Nếu Lệnh Bạc Chu tìm , nhất định nũng với một trận thật đáng thương, để đau lòng vì một chút.
Đến lúc đó, Lệnh Bạc Chu chắc chắn sẽ ôm , gọi là “bảo bối” suốt cả buổi.
Nghĩ đến đây, lòng Mạnh Hoan chợt dịu nhiều, đồng thời, một luồng quyết tâm cũng dâng lên mãnh liệt.
Cậu tiếp tục cắn miếng bánh bao đầy cát.
Cậu thể giỏi nhiều thứ, nhưng ý chí sinh tồn của luôn mạnh mẽ. Mọi thứ thể bỏ mặc, nhưng sức khỏe thì . Phải ăn nhiều một chút, sức lực mới thể cầm cự đến khi Lệnh Bạc Chu đến cứu.
Mạnh Hoan nuốt miếng bánh bao cuối cùng cùng ngụm nước lạnh, bước đến bên cửa sổ. Cửa sổ nhỏ, bình thường thể chui qua. Cánh cửa thì khóa chặt bằng dây xích sắt.
Muốn trốn thoát rõ ràng dễ dàng gì.
Mạnh Hoan bên cửa sổ, kiễng chân ngó bên ngoài. Đây dường như là hậu viện bỏ hoang của một ngôi chùa. Từ xa xa vọng tiếng chuông chùa ngân nga, nhưng dường như nơi cách khu chính của chùa xa, vắng vẻ.
Đám cướp thô lỗ đó đang tụ tập ngay bên ngoài nhà kho, dựng một đống lửa, nướng vài con gà rừng. Trời sập tối, bọn chúng nướng thịt cất lên những bài ca mà hiểu.
Kêu cứu chỉ khiến bọn chúng cảnh giác, phương án khả thi.
Mạnh Hoan khẽ nhổ một bãi nước bọt, cảm thấy ghê tởm, giường xuống.
Giường bẩn.
Trên đó ám đầy mùi mồ hôi nhầy nhụa, dường như đây thực sự là nơi ở cũ của góa vợ từng phụ trách chẻ củi, nhưng theo lời An Thùy, gã đó tự vẫn, uống độc c.h.ế.t ngay chiếc giường .
“…”
Mạnh Hoan dậy, tới lui trong căn phòng tối om.
Một lúc , thấy một đống rơm khô héo chất đống ở góc nhà, bèn lấy rơm trải sàn, tạm thời ngăn cách cơ thể với lớp bụi bẩn bên xuống.
Đêm nay đành ngủ thế thôi.
Cả buổi chiều thần kinh căng như dây đàn, giờ đây dù vẫn trong trạng thái đề phòng cao độ, nhưng tiếng ồn ào bên ngoài dần dần chìm tai như một âm thanh nền quen thuộc. Mạnh Hoan nhắm mắt, cố gắng ép chìm giấc ngủ.
Căn phòng im lặng đến mức cả tiếng hít thở của chính .
Team Hạt Tiêu
Mặc dù ngủ, nhưng thần kinh vẫn căng như dây đàn, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng thể đánh thức .
Bên ngoài vang lên những tiếng lè nhè của kẻ say.
“Gã Hán nhốt trong nhà kho lắm, chiều nay tao , da dẻ trắng trẻo, mềm mịn, tao thề là tao chỉ cắn một phát c.h.ế.t luôn!”
“Muốn xem thử ?”
Một giọng khác vang lên: “Mày điên ? An Thùy dặn đụng , nếu thương dù chỉ một chút, chúng đều chết!”
“An Thùy chỉ cần đôi tay của chứ là cần nguyên vẹn cả .” Một âm thanh cộc cằn vang lên cùng tiếng cửa đẩy : “Không dám động thì cút , đừng cản tao.”
“Rầm!” Cánh cửa đá văng .
Mạnh Hoan lập tức bừng tỉnh, đầu về phía cửa, nơi những cái bóng dữ tợn đang phủ xuống.
Dù cách xa, vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ bọn chúng. Một gã gãi cằm tiến gần, bàn tay to bè bắt đầu cởi dây lưng:
“Nếu ngươi ngoan ngoãn ngủ với một đêm, ngày mai sẽ cho ngươi thịt và cơm chứ bánh bao lẫn cát nữa.”
Tim Mạnh Hoan đập thình thịch, bật dậy, giọng lớn đến mức chính cũng nhận :
“Ngươi định gì?!”
Tên đàn ông cao lớn, cổ tay rắn chắc, bên hông còn đeo một thanh đao cong, đưa tay chộp lấy cổ tay Mạnh Hoan, bốc mùi hôi của bò dê.
Chỉ trong tích tắc, Mạnh Hoan hiểu rõ ý định của , não lập tức phản ứng, vươn tay giật lấy thanh đao bên hông gã, siết chặt trong tay:
“Cút!”
Gã đàn ông vẻ gì là lo sợ, chỉ cợt: “Con d.a.o thứ mà nhóc con như ngươi thể chơi .”
Lúc , Mạnh Hoan còn bất kỳ sự sợ hãi nào, chỉ còn cơn phẫn nộ tột cùng.
Cậu hét lớn, giọng vang dội hơn bình thường gấp mười :
“Ngươi tưởng g.i.ế.c ngươi ? Ngươi sai !”
Cậu giơ lưỡi đao lên, kề sát cổ tay , lưỡi d.a.o sắc bén đủ để dễ dàng cứa qua da thịt:
“Nếu ngươi dám chạm , sẽ chặt đứt tay ngay lập tức!”
Cả run lên vì tức giận, nhưng đầu óc phân tích nhanh chóng từ cuộc đối thoại – An Thùy cần đôi tay của , cần khả năng vẽ của .
Vậy đây chính là thứ duy nhất thể dùng để đe dọa chúng.
Nếu , rơi tay đám cầm thú , chẳng khác gì một con vật thịt!
Gã đàn ông khựng , ánh mắt vẫn dửng dưng: “Buồn thật, thể giật con d.a.o đó khi ngươi kịp tay.”
Mạnh Hoan nghiến răng: “Vậy thì ?! Ta hàng trăm cách để chết, cũng hàng trăm cách để hủy hoại đôi tay ! Nếu ngươi thực sự An Thùy chặt đầu, cứ thử bước lên một bước nữa xem!”
Bên trong nhà kho trống trải, Mạnh Hoan trừng mắt kẻ xâm nhập, trong đầu ngừng nhớ những thường dân vô tội chúng sát hại, chúng c.h.é.m đầu.
Cảm xúc giận dữ trào dâng, khiến đôi mắt sắc bén đến mức khiến kẻ khác rùng – ai nghi ngờ thực sự dám thế.
Một vài kẻ lùi , khẽ thì thầm: “Gặp đứa cứng đầu .”
Một kẻ khác : “Đừng đùa nữa, nếu An Thùy , chúng thực sự sẽ mất mạng.”
“Đi thôi?”
Gã đàn ông đầu chằm chằm Mạnh Hoan, đó khẩy, giật thanh đao từ tay , xoay rời .
Cánh cửa đóng sập.
Mạnh Hoan trong bóng tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sống lưng, cổ họng run run, giọng khàn đặc, chỉ căm hận, hề sợ hãi:
“Lũ khốn kiếp.”