Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 61.2

Cập nhật lúc: 2025-04-10 11:35:39
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàng mi dài của Mạnh Hoan run lên, rõ là vì gặp ác mộng vì cơ thể khó chịu, đôi môi khẽ mấp máy: "Lệnh… Lệnh Bạc Chu…"

 

"Hửm, Hoan Hoan?" Lệnh Bạc Chu nghiêng , .

 

Mạnh Hoan dường như sặc, lồng n.g.ự.c đột nhiên chấn động mạnh, cả đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt đen láy mở , thẳng Lệnh Bạc Chu.

 

Ánh mắt vẫn còn mơ hồ, thể tập trung, trong cơn mơ màng, dường như thấy nhốt trong căn nhà kho ẩm thấp, bên ngoài là mưa bão xối xả, nước mưa theo những kẽ hở mái nhà rơi xuống, thấm lạnh cả .

 

Nhìn rõ mặt, ánh mắt Mạnh Hoan dần khôi phục sự tỉnh táo.

 

Cậu lẩm bẩm: "Phu quân…"

 

Lệnh Bạc Chu khẽ nắm cằm : "Còn nhận phu quân, ."

 

Những lời quen thuộc đến mức khiến nghẹt thở.

 

Mạnh Hoan mím môi, ngơ ngác quanh: "Ta về phủ ?"

 

"Về ."

 

Lệnh Bạc Chu khẽ nâng khuôn mặt lên, Mạnh Hoan dường như cảm thấy thoải mái, liền cọ cọ lòng bàn tay .

 

Khóe môi nhếch lên: "Hoan Hoan thông minh, phu quân ẩn ý trong thư của Hoan Hoan nên cố tình buông lỏng cảnh giác, cuối cùng mới chờ dẫn em ngoài để cứu em."

 

Mạnh Hoan khẽ chớp mắt, đôi môi khô khốc, vẫn còn chút mơ hồ, mất một lúc lâu mới khàn giọng hỏi:

 

"Hắn ?"

 

"An Thùy?"

 

Lệnh Bạc Chu thản nhiên đáp: "Đã tống đại lao."

 

Mạnh Hoan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Cơn ác mộng đeo bám cuối cùng cũng kết thúc.

 

Cậu Lệnh Bạc Chu, Lệnh Bạc Chu cũng , bốn mắt giao , bầu khí giữa họ tràn ngập một cảm giác khó tả, dường như cả hai đều nhiều điều .

 

Mạnh Hoan vốn định mẩy, than vãn, kể khổ, nhưng lúc chẳng còn tâm trạng nữa, chỉ : “Bức thư đó…”

 

Bức thư chất chứa đầy sự chán ghét và căm hận dành cho Lệnh Bạc Chu, dù nó là giả, Mạnh Hoan cũng thật sự khiến đau lòng.

 

"Vi phu ." Lệnh Bạc Chu khẽ cúi mắt: "Hoan Hoan thích vi phu, tất cả đều là giả."

 

"..."

 

Cũng sai biệt lắm.

 

Mạnh Hoan đảo mắt, hỏi: "Mắt ngài khỏi từ khi nào ?"

 

"Ngày thứ ba khi em bắt , cơ thể khỏe, gọi thái y đến khám và kê thuốc, sáng hôm khỏi ." Lệnh Bạc Chu lược qua chuyện thổ huyết.

 

Mạnh Hoan "ồ" một tiếng, nghĩ đến việc mù cũng ngã ngựa, tâm trạng bỗng nhiên hơn hẳn.

 

Xem tình tiết trong cuốn truyện c.h.ế.t tiệt đó cũng thể đổi mà.

 

Mạnh Hoan vui lên, thậm chí còn khẽ cong môi , đôi mắt nheo .

 

…Ốm yếu như mà vẫn nổi.

 

Lệnh Bạc Chu nhắm mắt, nắm lấy tay , giọng trầm thấp: "Còn Hoan Hoan thì ? Mấy ngày qua sống thế nào?"

 

Mạnh Hoan chớp chớp mắt, dù gì cũng thoát khỏi nguy hiểm , theo thói quen định : "Cũng ."

 

mà, vô duyên vô cớ bắt , thô bạo quẳng phòng chứa củi, chỉ thể gặm bánh bao cứng uống nước lạnh, còn nửa đêm gõ cửa quấy rối, dầm mưa gió bão, còn dọa giết, sẽ ném cho chó ăn…

 

Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu, viền mắt Mạnh Hoan đỏ hoe, nghẹn ngào: "Ta…"

 

Cảm giác tủi khó diễn tả thành lời trào dâng, cay xè nơi sống mũi.

 

"Hửm?"

 

Giọng Lệnh Bạc Chu trầm , như thể đang chăm chú lắng .

 

Cổ họng Mạnh Hoan nghẹn cứng, cuối cùng lắc đầu: "Không chút nào."

 

Không , chút nào.

 

Viền mắt lập tức ửng đỏ, môi mím chặt, còn dáng vẻ ban nãy nữa, hàng lông mày khẽ nhíu , trông như chịu đủ uất ức.

 

Lệnh Bạc Chu gì, chỉ kéo tay nhẹ nhàng ôm lòng, lấy chăn đắp lên lưng để tránh lạnh.

 

Hơi ấm lan tỏa, cơ thể Mạnh Hoan nóng lên, nhưng nhẹ bẫng, chút sức nặng nào. Bị ôm chặt trong vòng tay vững chắc, Lệnh Bạc Chu như một lắng hảo, giọng dịu dàng: "Ai đối xử với Hoan Hoan của chúng nào?"

 

Giọng quá gần, còn cách nữa, thở ấm áp phả tai , đầy ý dỗ dành. Tuyến phòng thủ trong lòng Mạnh Hoan tan vỡ , nắm chặt vạt áo n.g.ự.c , mắt đỏ hoe, "Bọn họ…"

 

Như thể đang đưa một lời tố cáo tột cùng căm hận: "Bọn họ cho ăn cơm."

 

Lệnh Bạc Chu hôn lên trán : “Ừ, Hoan Hoan ăn nổi cơm.”

 

“Ta... chỉ thể ăn bánh bao.” Mạnh Hoan giơ tay động tác minh họa, tâm trạng gần như sụp đổ: “Loại bánh bao cứng hơn cả đá , thể dùng để đập vỡ đồ vật, bắt cắn, bên trong còn sạn, răng suýt nữa gãy luôn .”

 

Nghe thì vẻ buồn , nhưng Mạnh Hoan thực sự đang nghiêm túc kể khổ, nét mặt đầy chán nản.

 

Lệnh Bạc Chu im lặng , bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm , ngón tay cái lướt qua môi . “Vi phu xem thử răng Hoan Hoan hỏng nào.”

 

Hàm răng trắng ngần khẽ cắn một cái.

 

Mạnh Hoan vẫn hết ham phàn nàn, đẩy , mở miệng là ngừng: “Bọn họ thấy trai, còn quấy rối .”

 

Không gian im lặng trong chốc lát.

 

Lệnh Bạc Chu hạ mắt, ngón tay tiếp tục lướt nhẹ qua khuôn mặt : “Bọn chúng nhốt trong nha môn, chắc chắn kết cục .”

 

“Chúng còn dùng xích khóa chân , chân vết thương!” Mạnh Hoan càng càng tức, nghiến răng, giãy giụa một cách tức tối.

 

Hơi thở nóng hổi kề sát, Lệnh Bạc Chu áp trán , hàng mi quét nhẹ qua da , khẽ “ừ” một tiếng: “Ta thấy vết thương chân Hoan Hoan .”

 

Giọng thấp trầm, dường như mang quá nhiều cảm xúc, nhưng từng câu chữ đều nặng nề, như mặt nước yên tĩnh đang che giấu sóng ngầm cuộn trào. Hắn cố kiềm nén tất cả, sợ dọa sợ, chỉ để những gợn sóng dịu dàng vỗ về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-61-2.html.]

Thiếu niên ấm ức đến phát : “Chúng còn liên tục sẽ g.i.ế.c ! Nói liên lụy chúng, thì cứ thả , cứ nhất định dọa g.i.ế.c chứ? Thật đáng sợ, chúng đúng là bệnh, sợ, sợ!”

 

Cậu lặp lặp câu .

 

Lệnh Bạc Chu thẳng mắt , giọng trầm xuống, mang theo đau lòng: “Hoan Hoan chịu ấm ức .”

 

Thật kỳ lạ, lời an ủi của Lệnh Bạc Chu đều đơn giản, nhưng Mạnh Hoan cảm thấy đang lắng vô cùng nghiêm túc, tất cả những uất ức và đau khổ của , đều thể cảm nhận .

 

Cơn giận dồn nén suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng giải tỏa, tâm trạng Mạnh Hoan hơn hẳn. Chợt nhớ điều gì đó, cắn môi: “ mà, bao giờ chịu thua.”

 

“Hửm?”

 

Lệnh Bạc Chu nâng mí mắt, Mạnh Hoan, thấy dần đổi nét mặt từ uất ức sang tự hào.

 

Khuôn mặt đầy vẻ đắc ý.

 

“Chúng bắt vẽ ấn chương của ngài để đóng dấu lên bức thư chiếm đoạt quân lương, vẽ thì sẽ c.h.ặ.t t.a.y , còn sẽ g.i.ế.c ném cho chó ăn.” Thiếu niên thuật .

 

Lệnh Bạc Chu gì, chỉ cúi mắt .

 

Đôi mắt thiếu niên sáng rực, giọng điệu đầy kiêu hãnh: “Ta vẽ, viện đủ lý do, rằng ấn chương của ngài khó vẽ, đó còn giả bệnh, như chúng thể ép vẽ nữa.”

 

Nói đến đây, nhận ánh mắt Lệnh Bạc Chu vẫn luôn dừng mặt , yên tĩnh mà nóng rực, khẽ chớp động.

 

Mạnh Hoan: “Lúc đó hy vọng, bệnh càng nặng càng .”

 

Mặt nước vốn kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng thể che giấu nữa, sóng lớn cuộn trào.

 

Câu của Mạnh Hoan còn dứt, thở của nam nhân đột nhiên áp sát, đôi môi nóng rực của Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng chạm môi , cọ xát liên tục, thở đan xen, giọng khẽ đến mức gần như : “Hoan Hoan…”

 

“Hoan Hoan.” Hắn gọi một , gọi thêm thứ hai.

 

Mạnh Hoan đang đau lòng vì .

 

giọng vẫn đầy kiêu hãnh,

 

thương, cũng vẽ cho chúng. Thậm chí khi chúng dọa , cũng hề sợ hãi.”

 

Rõ ràng là một nhát gan, nhưng lúc đó dũng cảm.

 

Nói xong, chờ đợi lời khen ngợi, nhưng khi ngước mắt lên, thấy ánh mắt của Lệnh Bạc Chu dường như trầm xuống, sắc đỏ dâng lên, gợn sóng lấp lánh nơi đáy mắt.

 

Chỉ trong thoáng chốc, Lệnh Bạc Chu khẽ nhắm mắt, nghiêng cằm sắc nét của , cúi xuống hôn Mạnh Hoan, nụ hôn dây dưa dứt.

 

Team Hạt Tiêu

Môi mang theo vị đắng chát, Mạnh Hoan sững sờ, nâng cằm lên, gần như ấm của bao phủ trọn vẹn.

 

Lệnh Bạc Chu hôn , cẩn thận như thể sợ đau, chỉ thử nghiệm những nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua môi và răng , tránh để Mạnh Hoan nghẹt thở khó chịu.

 

Tựa hồ nhiều lời chẳng cần nữa.

 

Mạnh Hoan siết lấy vai , cảm giác như từng mạch m.á.u trong cơ thể dâng lên bọt khí, như thể đang lơ lửng trong làn sương mềm mại, những ngón tay của nhẹ nhàng lướt qua vành tai, lướt dọc theo cổ, khiến mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.

 

“……”

 

Giữa môi lưỡi vang lên âm thanh ướt át.

 

Thanh âm rõ ràng đến mức khiến hổ, nhưng cả hai đều nhắc đến, cứ thế mặc kệ nó, như thể đây là hiếm hoi họ thể tận hưởng khoảnh khắc gần gũi, bận tâm đến bất cứ điều gì khác.

 

Hơi thở nóng rực lan tỏa gò má cả hai, môi lưỡi ướt át quấn lấy , đến khi Mạnh Hoan chịu nổi nữa, đánh một cái, Lệnh Bạc Chu mới chịu dừng .

 

Ngón tay dài nhẹ nhàng lướt qua cằm , trong đáy mắt vẫn là sắc tối sâu thẳm, như một màn sương mù dày đặc, tầm khóa chặt gương mặt Mạnh Hoan, ánh mắt nóng bỏng đến mức khiến hoảng hốt.

 

Bị như , đầu óc Mạnh Hoan mơ hồ, tay khẽ kéo áo , cảm giác như say rượu.

 

Áo kéo một đường nhỏ, giọng chút mê ly: “Phu quân…”

 

Dục vọng trỗi dậy, Mạnh Hoan ngẩng đầu : “Muốn ngủ ?”

 

Làn da khắp ngứa ngáy, như thể chạm thì cảm giác khó chịu sẽ chẳng thể biến mất. Cơn sốt vẫn lui, đầu óc cuồng, tự nhiên rúc lòng Lệnh Bạc Chu.

 

Lần đầu tiên trong đời khát khao đến thế.

 

Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng nâng cằm , hôn lên môi một cái, dục vọng trong cũng đang bùng cháy, khi thấy Mạnh Hoan nhẹ nhàng kéo áo xuống, thậm chí còn cảm nhận sự thất thố của chính khi ham chi phối.

 

chỉ khẽ hôn lên gò má , giọng trầm thấp: “Đợi Hoan Hoan khỏe hơn một chút.”

 

Đợi đến khi cơ thể hồi phục hơn.

 

Bây giờ sức khỏe của Mạnh Hoan yếu đến mức đáng sợ, chỉ hôn thôi khiến thở nổi, bắt đầu cảm thấy khó chịu.

 

Nếu bây giờ thật sự gì, e rằng xương cốt cũng sẽ rã rời mất.

 

“Được.”

 

Nghe thấy , Mạnh Hoan khó , nhưng cũng cam tâm, rướn lên, nhẹ nhàng l.i.ế.m môi . “Vẫn hôn.”

 

“……”

 

Khóe môi Lệnh Bạc Chu cong lên.

 

Có lẽ, chỉ khi suýt mất , mới nhận quan trọng với đến nhường nào.

 

Lệnh Bạc Chu cúi xuống, một nữa hôn : “Ừm.”

 

Nụ hôn của Lệnh Bạc Chu tràn đầy kiên nhẫn, kỹ thuật cao siêu, ngày thường luôn hôn theo cách khiêu khích, khơi gợi dục vọng, nhưng hôm nay hôn một cách thuần khiết, chỉ đơn thuần để cảm nhận sự mật và ấm áp.

 

Mạnh Hoan hôn đến mức đầu óc mơ hồ, đầu lưỡi tê rần, lười biếng gục lòng , mắt khép hờ, trông chẳng khác nào một chú mèo nhỏ gãi cằm đến mức hài lòng.

 

Cuối cùng, cũng ôm ấp đủ, thỏa mãn đến mức gãi gãi bụng, cọ cọ Lệnh Bạc Chu: “Phu quân, đói .”

 

Giọng điệu hết sức tự nhiên, hiên ngang, như một viên kẹo ngọt sắp tan chảy.

 

Lệnh Bạc Chu khẽ “ừ” một tiếng, nhặt áo lên, kéo tay Mạnh Hoan giúp mặc bế xuống giường.

 

Hắn đặt Mạnh Hoan xuống ghế bàn ăn, dịu dàng : “Lập tức bảo nhà bếp mang đồ ăn lên.”

 

Cơ thể Mạnh Hoan vẫn yếu, thời gian cần chăm sóc thật .

 

Lệnh Bạc Chu cầm bát thuốc bên cạnh, nhẹ nhàng múc một thìa: “Giờ đến lượt vi phu chăm sóc Hoan Hoan .”

 

 

Loading...