Mọi đều nghĩ đơn giản, chỉ là g.i.ế.c vài con rắn thôi mà, gì to tát ? Giải quyết nhanh gọn xây dựng khách sạn cho xong.
Chỉ chú Phạm là lo lắng bất an, nhưng chẳng ai bận tâm đến sự sợ hãi của ông .
Việc xây dựng khách sạn Chúng Thái thành một cách thuận lợi và nhanh chóng.
Sau khi công trình kết thúc, nhân viên Công ty Kiến Trúc Ân thị ai nấy đều hân hoan vì nhận khoản tiền thưởng hậu hĩnh.
Không ai ngờ rằng, cái ngày mà họ vui mừng cũng chính là ngày khởi đầu cho cơn ác mộng kinh hoàng.
Bởi vì… chẳng bao lâu , từng , từng một trong họ lượt bỏ mạng.
Có c.h.ế.t ngay giường ở nhà. Khi phát hiện thi thể, ai cũng hãi hùng vì cơ thể nạn nhân mềm nhũn, như thể bộ xương cốt bên trong thứ gì đó siết chặt đến mức gãy nát.
Có đang đường thì tấm biển quảng cáo rơi từ cao xuống, đè nát còn nguyên vẹn.
"Khoảng thời gian đó thật… thật sự đáng sợ!"
Dù chuyện trôi qua hai mươi năm, nhưng khi nhắc , chú Phạm vẫn ngăn cơ thể run rẩy. Đôi mắt ông trợn trừng, gần như lồi khỏi hốc mắt.
Khi c.h.ế.t ngày một nhiều, cuối cùng cũng nhận một sự thật rùng rợn…
Tất cả những thiệt mạng đều là nhân viên của Công ty Kiến trúc Ân thị – những từng tham gia xây dựng khách sạn Chúng Thái.
Những ai còn sống sót cũng hoảng loạn đến mức suy sụp tinh thần.
Suy cho cùng, chờ đợi cái c.h.ế.t ập đến là một cảm giác dễ chịu gì.
Mộng Vân Thường
Lúc , chú Phạm là đầu tiên cất giọng đầy tuyệt vọng:
"Là rắn… Nhất định là đám rắn mà chúng g.i.ế.c lúc đó! Oán khí của chúng tiêu tan, bây giờ báo thù!"
Lục Lâm Viên nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
"Cháu xin phép ngắt lời một chút... chú chắc chắn rằng đó là do mấy con rắn?"
Nếu là cô, cô sẽ nghĩ rằng thể đắc tội với ai đó.
Không ngờ, thấy câu hỏi của Lục Lâm Viên, chú Phạm đột nhiên bật lớn.
Ông nắm chặt lấy chiếc cốc bàn, các ngón tay siết đến mức gân xanh nổi rõ, tưởng chừng thể bóp nát cái cốc bất cứ lúc nào.
Con mắt duy nhất của ông dán chặt Lục Lâm Viên, khóe môi nhếch lên thành một nụ méo mó.
Tiếng của ông càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên dại khiến Lục Lâm Viên khỏi rùng .
"Được thôi, thôi... Cô tò mò chứ gì? sẽ cho cô tại !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1103.html.]
Ông ghìm giọng, trầm đục như đang kể một cơn ác mộng:
"Cô Lục, chắc cô vẫn còn nhớ lão Từ mà nhắc đến chứ? Chính gã là ăn thịt rắn và trứng rắn ngày hôm đó."
"Tối hôm , vì quá nhiều chết, ai nấy đều sợ hãi, kể cả lão Từ. Gã uống rượu đến say mèm gọi điện cho , kể lể. Gã , lẽ gã nên cùng đốt tổ rắn, gã hối hận vô cùng."
" chỉ an ủi, bảo rằng chuyện cũng , hối hận cũng chẳng thể đổi gì. Lão Từ khổ, bảo rằng gã sắp c.h.ế.t , nên với cha mật khẩu thẻ ngân hàng, sợ rằng đời còn cơ hội báo hiếu nữa, chỉ thể hẹn kiếp . Gã rằng mỗi ngày trôi qua đều sống trong lo sợ, rằng một khi lũ rắn báo thù xong những khác, thì kẻ tiếp theo sẽ là gã."
"Lúc , còn nghĩ gã chỉ là uống nhiều quá, say đến hoang tưởng. Ai dè, ngay lúc đó, giọng gã bỗng run rẩy:
'Tiểu Phạm… Có say ? Sao thấy một con rắn trong cốc rượu? Nó đang đung đưa ngay mắt …'"
" thì cũng chỉ thở dài, bảo gã uống ít , đừng tự hù dọa bản . ngay giây tiếp theo..."
Chú Phạm hít sâu một , gương mặt căng cứng, giọng ông trầm xuống:
" thấy tiếng hét thất thanh của gã …
Rồi đó… là những âm thanh sồn sột sồn sột như thứ gì đó đang gặm nhấm…"
"Mấy giây , giọng lão Từ vang lên trong điện thoại, đau đớn đến tuyệt vọng:
'Tiểu Phạm! Cứu ! Nó đang ăn tim … Nó ăn phổi … đau quá…!!!'
Cả đời , từng thấy tiếng gào thét nào thê lương đến thế!"
Giọng chú Phạm run lên, gương mặt trắng bệch như thể cơn ác mộng năm xưa đang hiện ngay mắt ông .
"Sống sờ sờ mà rắn ăn mất nội tạng thì sẽ đau đớn đến mức nào chứ?
gã giãy giụa bao lâu, nhưng qua điện thoại, rõ ràng tiếng hét của gã yếu dần, yếu dần...
Cho đến khi im bặt."
Chú Phạm dừng một chút, hít sâu một , tiếp tục , giọng khàn đặc:
"Sáng hôm , khi tìm thấy t.h.i t.h.ể lão Từ, bộ nội tạng trong cơ thể gã … đều biến mất."
"Không dấu hiệu của vết mổ. Không ai nội tạng gã ."
"Những chứng kiến khi xôn xao bàn tán, bảo rằng lẽ thứ gì đó chui trong gã , ăn sạch nội tạng khi gã còn sống."
" chỉ …
Chuyện ' lẽ'…
Mà là sự thật."