Nghe đến đây, "Lý Nguyệt Nhiên" khẽ , giọng pha chút trào phúng:
" thực sự hiểu cô Kỷ đang gì... Hơn nữa, thật nhé, tin những điều .
Thế kỷ 21 , chúng tin khoa học chứ?"
Kỷ Hòa vẫn lặng lẽ quan sát cô .
Một lúc lâu , cô chậm rãi từng chữ một—
" chẳng ... cô chính là một vật c.h.ế.t tự sinh nhận thức ?"
“Lý Nguyệt Nhiên” khẽ giật , vẻ mặt trở nên khó coi lập tức, cô : “ hiểu cô Kỷ đang cái gì.”
Kỷ Hòa chằm chằm "Lý Nguyệt Nhiên" trong giây lát lắc đầu, giọng bình thản nhưng mang theo chút tiếc nuối.
"Cô cần gì như ?"
Vừa dứt lời, cô khẽ nâng tay, ngón trỏ và ngón giữa hợp , một luồng ánh sáng vàng mờ nhạt bốc lên từ đầu ngón tay. Không chút do dự, Kỷ Hòa nhẹ nhàng ấn cánh tay của "Lý Nguyệt Nhiên".
Chỉ trong nháy mắt, cánh tay của cô bắt đầu đổi, những đường nét mềm mại dần biến mất, để lộ một kết cấu cứng rắn, trắng ngà ánh trăng. Khi cô cử động, một âm thanh "cạch cạch" vang lên, thứ âm thanh đặc trưng của nhựa khi ma sát .
Sắc mặt "Lý Nguyệt Nhiên" biến đổi, trong mắt lóe lên sự hoảng sợ.
"Cô... cô thực sự thể chuyện ?"
Không chần chừ, cô xoay bỏ chạy. kịp chạy bao xa, đôi chân mềm nhũn, cả cơ thể đổ sập xuống đất.
Mộng Vân Thường
Sự biến đổi tiếp tục lan rộng từ cánh tay đến cổ, xuống chân, đến khuôn mặt. Chỉ trong chớp mắt, cô trở thành hình dáng ban đầu—một con ma-nơ-canh bằng nhựa vô tri vô giác.
Điều đáng sợ là, dù mất hình hài con , khuôn miệng của nó vẫn mở đóng , phát âm thanh như thể đang cố gắng điều gì đó. Nếu ngoài chứng kiến cảnh tượng , e rằng họ sẽ kinh hãi đến mức c.h.ế.t khiếp.
Kỷ Hòa lặng lẽ bước đến, xổm xuống bên cạnh. Giọng cô vẫn bình thản như cũ.
"Không tiếp tục một ma-nơ-canh nhựa mãi mãi bên cửa sổ mà trở thành con ?"
Con ma-nơ-canh há miệng, dù gương mặt cứng nhắc thể hiện cảm xúc, nhưng giọng của nó đầy căm phẫn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1287.html.]
"Tất nhiên là !"
Từ góc của một ngoài cuộc, cảnh tượng mắt chẳng khác nào Kỷ Hòa đang trò chuyện với một con rối vô hồn. Sự quỷ dị lan tràn trong khí.
"Chẳng lẽ kém hơn họ ? Thân hình hơn họ ?" Giọng của ma-nơ-canh đầy oán hận. "Chúng cũng khoác lên những bộ trang phục đẽ, nhưng họ thì sân khấu, ngưỡng mộ, tán dương. Còn ? chỉ thể cô độc bên cửa sổ, vĩnh viễn ai quan tâm."
Kỷ Hòa nó, giọng vẫn điềm tĩnh nhưng sắc bén:
"Cho nên cô biến khác thành ma-nơ-canh, để thế họ sống cuộc đời mà cô mong ?"
Con ma-nơ-canh im lặng. Nó thể phủ nhận sự thật .
Một lúc , nó loạng choạng dậy, đối diện với Kỷ Hòa. Dáng vẻ cứng nhắc của nó mang theo sự tuyệt vọng và bất cần.
Kỷ Hòa chút d.a.o động, chậm rãi :
"Không chỉ Lý Nguyệt Nhiên, chắc hẳn còn những khác cũng các cô thế, đúng ? Gọi tất cả bọn họ về , đừng để sự tham vọng che mờ lý trí."
Cô dừng một chút tiếp tục:
"Các cô thể tự sinh ý thức, chuyện vốn dễ dàng gì. Nếu các cô thực sự hối cải, thể nhắm mắt ngơ. nếu tái phạm, sẽ xoá bỏ bộ ý thức của các cô, biến các cô trở về đúng bản chất vốn —một vật vô tri vô giác."
Khí tức quanh Kỷ Hòa hề mạnh mẽ, nhưng khiến cảm giác áp bức vô cùng đáng sợ.
Con ma-nơ-canh khẽ run lên.
"...Ngoài Lý Nguyệt Nhiên, nạn nhân còn ai?"
Nó lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng:
"Còn Bối Sơn Hương."
Nghe thấy cái tên , ánh mắt Kỷ Hòa khẽ trầm xuống.
"Lần đó, Ngộ Xuân mời Bối Sơn Hương chụp quảng cáo," ma-nơ-canh tiếp tục, giọng chút hoảng hốt. "Cô vô tình bấm nhầm nút thang máy và xuống tầng hầm. Khi đó... chúng biến cô thành một ma-nơ-canh nhựa và để cô trong kho cùng chúng ."
Nó ngập ngừng một lát tiếp:
"Còn Bối Sơn Hương mà thấy bên ngoài... thực cũng chỉ là một ma-nơ-canh biến thành mà thôi."