Thậm chí ngay cả việc cầm máu, cô cũng để ý tới.
[Bé Hạo Hạo đáng thương quá… Một đứa trẻ ngoan như , như thế chứ?]
[Cho dù là ruột, cũng quyền cướp mạng sống của con !]
[ cảm thấy… khi cô trầm cảm sinh mất . Chị dâu cũng từng một thời gian như .]
[ cũng về trầm cảm sinh! Có từng tưởng chồng ngoại tình, g.i.ế.c c.h.ế.t nhân tình, nhưng đó mới đó là con gái !]
Dương Ngọc Tú vẫn liên tục gọi tên con trai, giọng cô khản đặc, hòa lẫn khí.
Dần dần, trong bóng tối phía đôi mắt nhắm nghiền, một dáng nhỏ bé từ từ hiện lên…
"Hạo Hạo!"
Dương Ngọc Tú mở mắt.
Ở nơi vốn trống , giờ đây xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé.
Hạo Hạo đó, mặc chiếc áo trắng ngắn tay cùng chiếc quần ca-rô quen thuộc. Đó chính là bộ quần áo mà cô tự tay mặc cho con ngày hỏa táng.
Cả cô cứng đờ, hai mắt mở to, gần như dám tin những gì đang thấy.
"Hạo Hạo!"
Gương mặt bé tái xanh, đôi mắt giãn to vô hồn. Đó chính là dáng vẻ khi bịt thở đến chết.
Hạo Hạo nghiêng đầu , há miệng hít một cất giọng non nớt:
"Mẹ… thấy con ?"
Dương Ngọc Tú cảm giác như mất hết sức lực. Đôi chân run rẩy, cô lảo đảo bước về phía vài bước, ngã quỵ xuống, cách Hạo Hạo chỉ còn một ngắn.
"Hạo Hạo… là con thật ?"
Giọng cô run rẩy, đôi bàn tay gầy guộc vươn , chạm con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/131.html.]
khi tay cô chạm đến vai bé, chỉ xuyên qua như thể chạm .
Không cam lòng, cô thử nữa. vẫn … chạm .
"Mẹ, vô dụng thôi."
Hạo Hạo , nhẹ nhàng lắc đầu.
Dù bé chỉ mới vài tuổi, nhưng khi c.h.ế.t , hiểu nhiều điều. Cậu , từ nay về , sẽ bao giờ thể ôm chị gái nữa…
Bình luận livestream bùng nổ:
"[Thật sự thể thấy Hạo Hạo ? Nếu cũng nhỏ m.á.u lên mí mắt, liệu thể thấy quỷ ?]"
"[ thử , đau lắm! Tuyệt đối đừng thử!]"
"[Diễn cũng giống thật quá…]"
"[Nếu đây là diễn, chỉ thể diễn xuất của chị quá đỉnh!]"
Hạo Hạo tiến đến gần , chậm rãi xổm xuống, nhẹ nhàng tựa lòng cô.
Mộng Vân Thường
Dù cơ thể chỉ là một hư ảnh, nhưng đôi mắt bé ánh lên sự quyến luyến vô hạn.
"Mẹ… đừng quên Hạo Hạo nhé. Hạo Hạo lãng quên …"
Cả Dương Ngọc Tú run lên bần bật.
Bàn tay cô run rẩy đặt lên đầu con, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như cách cô vẫn thường đây.
"Không… … Mẹ sẽ bao giờ quên con…"
Hạo Hạo khẽ gật đầu: "Vâng, Hạo Hạo ."
giọng của bé hề mang theo sự vui vẻ, đôi mắt vẫn trống rỗng như cũ.
Có lẽ, thật sự tin lời của .