Khi chuyện xảy , điều đầu tiên bọn trẻ nghĩ đến là tìm Vương Ma Tử.
Dù bình thường đồn thổi là kỳ quặc, thậm chí đáng sợ, nhưng trong tình huống , ông là duy nhất mà chúng nghĩ thể giúp . Vương Ma Tử nghề vớt xác quanh năm, thuyền riêng và quen thuộc với sông nước. Nếu Tiểu Hàn thực sự đuối nước, chỉ cần liếc mắt một cái, ông khi t.h.i t.h.ể ở .
Tuy nhiên, vẫn vài đứa chần chừ.
“Mẹ tao bảo Vương Ma Tử là lắm,” một đứa nhỏ, vẻ mặt lo lắng, “ổng lợi dụng mấy cái xác vớt để hét giá trời.”
một đứa khác lập tức phản bác: “Giờ Tiểu Hàn thể vẫn còn sống! Nếu chần chừ thêm chút nào nữa là khi cứu nữa . Mạng mới là quan trọng nhất!”
Và cứ như thế, những đứa trẻ đang sợ hãi hoảng loạn, vẫn gắng gượng kéo tìm Vương Ma Tử.
Khi thấy đám trẻ lật đật chạy tới, Vương Ma Tử nhíu mày, vẻ mặt chẳng hề thiện.
“Mấy đứa ngu , ăn no rửng mỡ, chuyện gì là nghịch mấy thứ tào lao!” ông quát lớn, hỏi gấp gáp, “Tiểu Hàn đuối nước ở ? Mau đưa ông tới đó!”
Dù mắng, bọn trẻ vẫn ai dám cãi . Có chút sợ hãi, nhưng chẳng hiểu , trong lòng chúng còn thấy ông đáng sợ như nữa. Có lẽ là do ánh mắt ông lúc – dữ dằn, mà là lo lắng thật sự.
Vì chuyện liên quan đến mạng , Diêm Lập cũng hiểu tình hình nghiêm trọng, nên nhắc gì tới chuyện tìm chú hai nữa.
Khi đến bờ sông, Vương Ma Tử do dự, lập tức kéo chiếc thuyền của và chèo .
Tuy nhiên, ông cho bọn trẻ theo.
“Không lên, nguy hiểm lắm. Ở yên đó .”
Ông định một giữa sông để dò tìm, nhưng Kỷ Hòa – từ nãy đến giờ vẫn im lặng quan sát – bỗng bước tới, chắc nịch: “Chúng sẽ cùng ông.”
Vương Ma Tử bất ngờ, đầu .
Kỷ Hòa sông, ánh mắt trầm tĩnh nhưng lạnh lẽo: “Trong dòng sông âm khí nặng. nghĩ đứa nhỏ đó vô tình rơi xuống nước , mà là gặp thứ gì đó sạch sẽ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1399.html.]
Với thường, sông Lạc Hoa chỉ là một con sông lớn bình thường, gì quá đặc biệt. Kỷ Hòa thể cảm nhận , lớp nước đục ngầu là một luồng âm khí dày đặc đang cuộn trào. Như thể bất cứ lúc nào, nó cũng thể vươn tay lên kéo sống xuống.
Sông Lạc Hoa tồn tại hàng trăm năm. Từ xa xưa, dân làng nơi đây dựa dòng sông để sinh sống, từ buôn bán, , đến cả du lịch. cũng vì thế, nhiều từng bỏ mạng tại đây.
Hồi xưa, già còn tư tưởng mê tín, họ tin rằng dâng sống để tế “thần sông” thì mới yên . Những hiến tế đó để vô oán khí. Cho nên, con sông – vốn tưởng chỉ là dòng nước – thực chẳng hề đơn giản.
Vương Ma Tử , sắc mặt đổi. Ông mê tín, nhưng trong bao nhiêu năm nghề , ông từng gặp vài chuyện thể giải thích . Những lúc , ông đều cố quên , nhưng thỉnh thoảng nhớ , sống lưng vẫn lạnh toát.
Có thêm cùng, trong lòng ông cũng yên tâm hơn.
Ông trói chặt một con gà trống đang đập cánh loạn xạ đầu mũi thuyền, gật đầu: “Được. Cũng tiện thể xem thử gặp t.h.i t.h.ể mà mấy cô đang tìm .”
Mộng Vân Thường
Diêm Lập nãy giờ bên cạnh, đến đó thì nhanh chóng lùi , chỉ , hỏi nhỏ: “Vậy… mấy thôi ha? cần lên đúng ? ở đây chờ cũng mà! Ủng hộ tinh thần hết luôn!”
Kỷ Hòa liếc , mỉm : “Cậu nghĩ mà ở ? Thi thể cần tìm là chú hai của mà. Cậu , ai cho ?”
Diêm Lập trừng mắt, nghẹn họng: “…!”
Không còn cách nào, dù sợ, vẫn đành run rẩy bước lên thuyền.
...
Nếu là lúc khác, chắc Diêm Lập còn thể ngắm cảnh, thư thả một chút.
lúc , tay nắm chặt lấy mép thuyền, dám thở mạnh. Chỉ cần sơ sẩy là rớt xuống nước như chơi!
Dù lớn tuổi, Vương Ma Tử vẫn chèo thuyền vững chãi, từng nhịp chắc chắn đưa chiếc thuyền nhỏ từ từ lướt giữa sông.
Không nhanh, chậm. càng xa, lòng Diêm Lập càng căng như dây đàn.
Rồi đột nhiên, phát hiện một điều kỳ lạ…