Diêm Lập ném ánh đầy căm phẫn về phía Đàm Tuyền, giọng cũng lạnh như băng đá:
"Ông nghĩ chúng cũng là hạng vô liêm sỉ như ông ? Đừng lo, con trai ông chúng thèm động đến một sợi tóc !"
Đàm Tuyền siết chặt nắm tay, ánh mắt vẫn chịu dịu :
"Vậy rốt cuộc con trai ? Nếu nó mệnh hệ gì, cả đời các cũng đừng mong sự thật về chuyện năm đó!"
Diêm Lập khẩy một tiếng, ánh mắt khinh bỉ:
"Thật cũng nên khen ông một câu là ‘hổ dữ ăn thịt con’ mới ."
Ngay lúc đó, tiếng chân rầm rập vang lên từ đầu ngõ. Một nhóm dân trong thôn hớt hải chạy tới, theo là mấy đứa trẻ mặt mũi nhòe nước, nấc.
Diêm Lập liếc mắt qua là nhận ngay — chính là những đứa trẻ từng đến tìm Vương Ma Tử cầu cứu!
Xem khi chuyện, bọn trẻ về kể với cha . Mà cha chúng, hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chậm trễ tức tốc chạy đến nhà họ Đàm.
Một đàn ông trong đó chạy la lớn, giọng gấp gáp:
"Ôi trời ơi, Lão Đàm! Không !"
Ông đến nơi kéo tay áo Đàm Tuyền, gần như hét lên:
"Con trai — Tiểu Hàn — nó bơi, đuối nước ! Mau cứu nó , còn kịp đấy!"
Mộng Vân Thường
"Cái… cái gì cơ?"
Sắc mặt Đàm Tuyền lập tức tái mét. Ông lắp bắp, như thể tin nổi tai :
"Không thể nào! Con trai nó bơi giỏi nhất trong bọn trẻ mà! Sao thể đuối nước ?"
Một đàn ông khác sang đứa con trai của , tát nhẹ một cái đầu nó quát:
"Mau cho rõ! Có chuyện gì xảy !"
Đứa trẻ sụt sùi lau nước mắt, giọng lắp bắp:
"Bọn… bọn con bơi ở khúc sông cũ. Tự nhiên… Tiểu Hàn kéo xuống… ngoi lên nữa. Chúng con gọi mãi… nhưng thấy chú …"
Vương Ma Tử nãy giờ vẫn im lặng, lúc mới chậm rãi lên tiếng, giọng đầy nghiêm trọng:
"Anh rõ chứ? Không con trai tự dưng gặp chuyện. Thứ kéo nó xuống… là ma quỷ!"
" tận mắt thấy cái xác đó — sừng sững trong nước, nhúc nhích. Ngay cả cũng dám vớt lên!"
Ông thẳng Đàm Tuyền, nghiêm giọng:
"Nếu còn cố giấu, còn ngoan cố sự thật… thì e là cả đời cũng đừng mong gặp con trai nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1404.html.]
Đàm Tuyền xong thì như sét đánh ngang tai, cả lảo đảo ngã ngửa nền sân.
Vợ ông bên cạnh nhịn nữa, gào lao tới đ.ấ.m đá ông:
"Nói ! Anh ! Có g.i.ế.c thật ? Nếu , dám mở miệng hả?"
Đàm Tuyền ôm đầu, run rẩy. Một lúc , giọng ông vang lên như ép tới chân tường:
"… g.i.ế.c ."
một lặng đầy nặng nề, ông cúi đầu, thở dài:
" g.i.ế.c Diêm Thi là ai."
Nhiều năm về …
Đàm Tuyền một bạn học thời tiểu học tên là Từ Nguyệt.
Thời đó, kinh tế còn nghèo khó, dân vất vả kiếm sống, ít thất nghiệp, đuổi việc. Ai cũng loay hoay tìm kế sinh nhai.
Ấy mà đến một họp lớp, Từ Nguyệt xuất hiện với vẻ ngoài hào nhoáng, trông chẳng khác gì đại gia khiến ai cũng kinh ngạc.
Có liền hỏi:
"Chà chà, sếp Từ , dạo ăn ở mà phát đạt dữ ?"
Từ Nguyệt đầy tự tin nhưng trả lời thẳng:
"Cụ thể thì tiện . nếu ai ăn thì cứ liên lạc với . Bạn bè cũ mà, bao giờ bạc đãi ."
Hồi còn nhỏ, Đàm Tuyền, Diêm Thi và Từ Nguyệt từng thiết. Gặp , thấy bạn cũ giàu , Đàm Tuyền khỏi động lòng, liền chủ động tìm đến Từ Nguyệt, ngỏ ý theo ăn.
Từ Nguyệt vui vẻ đón tiếp, như thể chờ sẵn từ lâu:
"Ai da, Tiểu Đàm đó ? Đã là bạn học thì thể giúp . Đây, địa chỉ đây. Ngày mốt đến chỗ đăng ký , sẽ sắp xếp cho."
Nghe những lời , Đàm Tuyền thực sự cảm động. Ông nghĩ:
"Thời gian xa cách lâu như mà Từ Nguyệt vẫn nhớ tới , còn giữ tình nghĩa bạn bè, thật dễ gì…"
niềm tin đó nhanh chóng dập tắt khi ông đặt chân đến nhà máy.
Từ Nguyệt tuy giàu, nhưng đồng tiền đến từ những việc vô đạo đức!
Nhà máy của gã chuyên sản xuất khẩu trang. vì ham lợi, Từ Nguyệt thường xuyên cắt giảm nguyên vật liệu, khiến sản phẩm đạt chất lượng.
Nói trắng — khẩu trang đó thì , nhưng hiệu quả gần như bằng .
Trong bối cảnh lúc bấy giờ, dịch bệnh vẫn đang hoành hành, sống trong sợ hãi… thì hành vi đó chẳng khác nào tiếp tay g.i.ế.c !