Tại gác chuông cũ kỹ của khu ký túc xá.
như lời dì quản lý từng , từ cái c.h.ế.t của một sinh viên, nơi gần như bỏ hoang . Gác chuông phủ đầy bụi bặm, khí ngột ngạt đến mức khiến khó thở, mỗi bước chân đều khua lên lớp bụi dày đặc, Tần Dực Nhiên ho sặc sụa.
Ánh sáng bên trong lờ mờ. Công tắc điện tường hỏng từ lâu, nên thể bật đèn. Khi mới bước , mắt tối sầm , một cảm giác bất an lập tức len lỏi khắp .
Dì quản lý từng rằng Úc Liễu Tư nhảy xuống từ tầng cao nhất của gác chuông.
tiếc là cánh cửa dẫn lên nóc khóa bằng một ổ khóa lớn, dày cộp và gỉ sét. Tần Dực Nhiên kiểu kỹ năng phá khóa, nên chỉ đành loanh quanh tầng , hy vọng tìm chút manh mối nào đó.
Song, ngoài bụi bặm và sự im lặng rợn , chẳng phát hiện gì cả.
Đang định đầu rời khỏi nơi , đột nhiên— thấy tiếng bước chân vọng lên từ cầu thang phía .
Tiếng bước chân chậm rãi, nặng nề, từng bước một như gõ thẳng tim.
Toàn Tần Dực Nhiên lập tức căng cứng.
Nơi rõ ràng bỏ hoang, gì bạn học nào tới đây? Thế thì... đang lên là ai?
Hoặc... liệu chắc đó là con ?
Cậu nuốt khan một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm lén ló đầu khỏi bậc cầu thang để xuống.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, thấy một cô gái đang bước từng bước chậm rãi lên lầu.
Cô mặc áo đỏ và váy đen, mái tóc dài rũ xuống che hết khuôn mặt, khiến rõ diện mạo.
chỉ cần bóng lưng , linh cảm trong lòng Tần Dực Nhiên réo lên dữ dội.
"Úc Liễu Tư... Là cô !"
Tim đập thình thịch.
cô đến đây? Cô theo ư? Mục đích là gì chứ? Đừng bảo... là để đòi mạng?
Cậu vô thức lùi vài bước, sống lưng lạnh toát. Lối duy nhất cô chắn mất , xuống cũng ngang qua cô — chẳng khác nào tự chui đầu lưới.
Càng nghĩ càng lạnh sống lưng.
Cậu nghĩ đến việc gọi Kỷ Hòa cầu cứu qua phòng livestream, nhưng sợ tiếng phát sẽ khiến cô chú ý. Thế là chỉ thể bệt xuống, tay run rẩy ôm chặt điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1461.html.]
Lúc , màn hình livestream cũng đang hiển thị bóng dáng "nữ quỷ áo đỏ", xem lập tức phản ứng:
"[Này, trai nhà hết đường về phỏng?]"
"[Ơ, cho hỏi, đang thấy ma thật ?]"
"[Có cần gọi 113 trời?]"
"[Không , còn chị Kỷ Hòa ở đây mà. Mọi cùng niệm: yêu ma quỷ quái mau , yêu ma quỷ quái mau ...]"
Chỉ riêng Kỷ Hòa là vẫn trầm mặc theo dõi. Cô một lời, ánh mắt nghiêm túc màn hình.
Trong khi cơn hoảng sợ dâng đến tột đỉnh, Tần Dực Nhiên bỗng chốc thấy rõ khuôn mặt cô gái đang tiến gần.
Khoảnh khắc , sững sờ.
— Không Úc Liễu Tư!
Cô gái ... là quen!
Cậu cô đầy sửng sốt: "Joey?"
Joey – giảng viên xinh của khoa Máy Tính.
Cô gái cũng nhận : "Tần Dực Nhiên? Sao em ở đây giờ ?"
Tần Dực Nhiên khổ sở mà bắt đầu từ . Cậu còn đang định hỏi ngược câu đó đây!
Bình thường, vốn thiết với Joey. Cô chỉ là giảng viên từng dạy vài lớp đại cương. trong ấn tượng, Joey luôn dịu dàng, xinh , ăn mặc tao nhã... ngờ hôm nay thấy cô lảng vảng trong gác chuông bỏ hoang, mặc váy đỏ như đang hóa thành nữ chính phim kinh dị.
Mộng Vân Thường
càng khiến ngạc nhiên hơn, là thứ Joey đang cầm tay — một bó hoa trắng muốt.
Cậu chăm chăm bó hoa, trong lòng hiện lên vô câu hỏi. Mang hoa đến gác chuông gì chứ?
Joey như sự nghi hoặc trong ánh mắt của , bèn mỉm nhẹ nhàng.
"Cô đến thăm một bạn cũ," cô , giọng trầm xuống, "Bạn ... từng nhảy từ nơi xuống."
Tần Dực Nhiên trừng to mắt, như bắt một sợi chỉ dẫn đường.
Joey... quen với Úc Liễu Tư ?
Nếu đúng thì chuyến đến gác chuông hề uổng công !