Lăng Vân chau mày, giọng phần hài lòng:
“Trước đây nhận … Sao quan niệm sống của cô lệch lạc đến mức chứ? Gia đình cô tuy khá giả, nhưng cô cố gắng hết sức để dành cho cô những điều nhất, vất vả nuôi cô khôn lớn. Như vẫn đủ ?”
Anh thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy thất vọng.
Nếu là , điều khiến đau lòng nhất sẽ là xuất nghèo khó, mà là đến gần ba mươi tuổi đầu , vẫn thể khiến sống sung túc, để bà đến lúc tuổi già còn ngoài lao công, tay chân run rẩy lau sàn cho khác.
Chưa kịp để Dương Nghiên lên tiếng, một giọng đầy xúc động vang lên lưng họ.
“Đừng mắng con gái !” – Giọng phụ nữ vang lên gấp gáp.
“Con bé ngoan… Là vô dụng, khả năng cho nó một cuộc sống , kéo chân nó …”
Lăng Vân đầu, thấy của Dương Nghiên đang đó, vẻ mặt khổ sở và lo lắng. Anh nghẹn họng, một lời cũng thốt .
Anh chỉ cảm thấy như một ngụm m.á.u nghẹn nơi cổ họng.
...Thôi , cũng là do quá hồ đồ.
Yêu thương con là chuyện , nhưng nuông chiều đến mức mù quáng thì cũng chỉ hại nó thêm thôi.
Dương Nghiên trở thành như hôm nay, e là chỉ là của riêng cô nữa .
Tôn trọng, chúc phúc.
Chuyện của gia đình ... Anh xen nữa.
Lăng Vân dậy, gật đầu với hai con họ:
“Thôi, hai cứ từ từ chuyện. Nếu còn việc gì nữa thì xin phép .”
Rồi xoay rời , bước chân dứt khoát.
Tạm biệt!
Và nhất là… bao giờ gặp !
Ra khỏi nhà hàng, Lăng Vân ngửa mặt thở dài, vẻ mặt ngao ngán bất lực:
Mộng Vân Thường
“Xem buổi xem mắt của thất bại … Nếu , chắc sẽ thất vọng lắm cho xem.”
Anh lẩm bẩm, đó liếc đang cạnh – Kỷ Hòa.
“ mà, đại sư Kỷ Hòa , xem mắt… vẫn nhờ cô xem giúp một quẻ nữa. Nếu , nhỡ gặp thêm kiểu phụ nữ như thế … nghĩ thôi thấy lạnh sống lưng .”
Kỷ Hòa khẽ mỉm , một lúc chậm rãi :
“Thật , cần quá sốt ruột như . Nhân duyên thật sự của sẽ đến muộn… còn ba, bốn năm nữa.”
“Hả?!” – Lăng Vân ngơ ngác, ngượng ngùng gãi đầu.
“ còn nhân duyên ? cứ tưởng đời tìm ai nữa, định chấp nhận kết hôn đại với ai đó phù hợp thôi.”
Kỷ Hòa nhẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1480.html.]
“Xem mắt chỉ là một cách để quen khác giới thôi, gì là cả. Và đúng là bạn đời định mệnh của sẽ quen qua một buổi xem mắt.”
“Thật ? Vậy thì quá !” – Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vui hẳn lên.
“Từ giờ sẽ ghét chuyện xem mắt nữa !”
Anh từng phản cảm với chuyện xem mắt.
Bởi vì trong mắt , xem mắt đều là những “ế”, ai lựa chọn. Môn đăng hộ đối là chuyện nhiều quan tâm, nhưng trớ trêu , đến giờ thì đúng là... chẳng ai chọn thật.
May mà hôm nay Kỷ Hòa , vẫn còn cơ hội gặp nhân duyên thật sự. Thế là trong lòng Lăng Vân cũng yên tâm hơn một chút.
Ít ... cô đơn cả đời!
…
Một buổi sáng trời, tiếng gõ cửa vang lên đều đặn nhà Kỷ Hòa.
Cô bước mở cửa, thấy Thường Gia Ngôn đang ngoài, tay đút túi, vẻ mặt rạng rỡ.
Cô ngạc nhiên hỏi:
“Sao đến đây? Đừng là… ông nội mắng te tua, nên tới đây trốn nha?”
Thường Toàn – ông nội của Thường Gia Ngôn, nổi tiếng nghiêm khắc.
Đặc biệt là với đứa cháu nội “chậm lấy vợ”, ông gần như ngày nào cũng áp dụng kế hoạch “thúc đẩy tình yêu” cho bằng .
Càng kỳ lạ hơn, ông cụ thích đem cháu gái nhà họ Mạc – Mạc Linh Nhi hình mẫu để so sánh.
Chỉ nghĩ đến thôi, Thường Gia Ngôn thấy đau đầu.
Vì thế, cứ mỗi ép gặp mặt, chạy đến nhà Kỷ Hòa lánh nạn. Kỷ Hòa cũng quen với sự xuất hiện bất ngờ của .
Dù gì... sống một cũng buồn, tới chơi cũng vui nhà vui cửa.
Thường Gia Ngôn xua tay phủ nhận:
“Không ! Ít nhất thì !”
Nói , lấy từ trong túi hai tấm vé, vung vẩy mặt cô với vẻ thần bí.
“Có đồng nghiệp tặng ông nội hai vé xem xiếc. ông thì bận xử lý một vụ án, , thế là hai vé rơi tay !”
Kỷ Hòa bất giác bật , lắc đầu:
“Anh rủ bạn ? thấy Mạc Linh Nhi cũng khá hợp với đấy.”
Sắc mặt Thường Gia Ngôn lập tức sa sầm:
“ thèm với cô !”
Rồi bĩu môi, hì hì tiếp:
“Hơn nữa, đồ như thế, tất nhiên là mang đến chia sẻ với sư phụ đầu tiên chứ~~~”