Tên cầm đầu nhếch môi khẩy, ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Ai thèm tiền của cô chứ? Cô nghĩ bao nhiêu mà đáng để bọn tay? Chúng chỉ nhận tiền việc cho khác thôi. Anh em, giữ chặt cô !"
Sở Hi giật hoảng sợ, lùi về theo phản xạ:
Mộng Vân Thường
"Các ... các định gì ?"
Gã đàn ông lạnh:
"Đừng sợ, ai gì cô cả. Giết là phạm pháp, bọn dám . Chỉ là... chụp cho cô vài tấm ảnh thôi."
Chỉ cần đến đó, dù ngốc đến mấy, Sở Hi cũng hiểu rõ mục đích thật sự của đám .
"Không! Đừng gần! Đám cầm thú các , buông , buông !!"
Cô sức giãy giụa, nhưng dù cố đến mấy, vẫn giữ chặt thể thoát. Tiếng đèn flash vang lên từng nhịp "tách tách" sắc lạnh, khiến lòng cô lạnh buốt như d.a.o cắt.
Sở Hi hét, giọng cô khàn đặc:
"Các những bức ảnh để gì? Rốt cuộc định gì ?!"
Tên cầm đầu lắc lắc chiếc máy ảnh tay, xổm xuống mặt cô, nở nụ tàn nhẫn:
"Yên tâm, để tung lên mạng gì . Chỉ cần cô ngoan ngoãn lời, rời xa cái tên Giản Triệt là ."
Câu như một tia sét đánh thẳng tâm trí cô. Cô mở to mắt, lắp bắp:
"Là ...? Là Giản Triệt thuê các đến chuyện ?"
" , chính là ." Tên đó đáp thản nhiên.
Sở Hi run rẩy hét lên, nước mắt tuôn ngừng:
"Anh đúng là đồ hèn nhát, tiểu nhân, khốn nạn! Nếu chia tay thì đến gặp một câu là , cần gì dùng thủ đoạn bẩn thỉu như ?! Gọi đến đây! gặp !"
Gã đàn ông xua tay, dậy phủi quần áo:
" chỉ nhận tiền việc, chuyện hai liên quan đến . Việc xong, lời cũng truyền đạt. đây. Cuối cùng khuyên cô một câu: hãy ngoan ngoãn mà rời khỏi Giản Triệt, nếu , những bức ảnh ... cô hiểu mà, đúng ?"
Nói xong, cả nhóm đàn ông phá lên, đầu bỏ , để một Sở Hi quỳ gối ngơ ngác giữa con hẻm tối.
Cô đến tìm Giản Triệt, chỉ bí mật thật là do truyền . hóa sớm đoán cô sẽ tới, thậm chí còn dàn xếp thứ để ép cô đường cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1555.html.]
Cô còn thể hỏi gì nữa?
Ngay cả chuyện ép cô chụp ảnh cũng dám , thì việc tung tin đồn nhảm gì mà dám?
Nực , họ từng thiết, thậm chí còn chuẩn kết hôn. Vậy mà mãi đến hôm nay, cô mới hiểu con thật sự của là ai.
Cô hận việc chia tay. Cô chỉ hận... tại dùng cách nhục nhã như ?
Thủ đoạn hèn hạ, trái tim bẩn thỉu.
Dù dùng bao nhiêu từ ngữ cay nghiệt, cũng đủ để miêu tả con .
Sở Hi khẽ trong nước mắt. Một nụ cay đắng, tuyệt vọng.
Cô gọi điện cho Giản Triệt. Cô chỉ : "Không cần đến mức . Nếu chia tay, chỉ cần một câu."
điện thoại vẫn ai bắt máy.
Họ... còn gì để với nữa .
Cô lê bước về nhà như một cái xác hồn. Cả thế giới như đang chế giễu cô. Bao hy vọng, tình cảm, tất cả giờ chỉ còn là đống tro tàn.
Tại là cô? Tại cô là gánh chịu sự bất công ?
Cô gì sai. Vậy mà gặp kẻ tàn nhẫn đến mức đó.
Trên đời còn công bằng ?
Trong lúc tuyệt vọng, Sở Hi lặng lẽ lấy sợi dây thừng. Không nhục cô ? Nếu cô c.h.ế.t , những lời lẽ bẩn thỉu đó sẽ thể tổn thương cô thêm nào nữa.
...
Ký ức trở .
Cầu Văn Kiệt lập tức lùi xa Giản Triệt, ánh mắt giận dữ:
"Gì chứ?! Anh đúng là loại đểu cáng! Lại còn hỏi ngược khác, giả vờ đáng thương! Nếu thực sự triệu hồi linh hồn của Sở Hi, chắc cũng lừa !"
Thường Gia Ngôn cũng lạnh mặt:
"Anh tưởng Sở Hi c.h.ế.t thì sẽ còn ai chứng minh tội trạng của ? Đừng mơ. Chúng còn nhiều cách để rõ chuyện."
Giản Triệt c.h.ế.t lặng.
Biểu cảm của còn khó hiểu hơn bất cứ ai khác trong căn phòng .