Cát Đại đắc tội với Hướng Tình, càng chuyện đến mức "cá c.h.ế.t lưới rách".
Cô từng nếm trải cảm giác tiền, từng lạnh lùng lướt qua như thể cô là vô hình. Cũng từng sống trong ánh hào quang, khác chiều chuộng, yêu thích. Giữa hai cuộc sống đó, cô thừa hiểu thể những ngày tháng u tối lối thoát nữa.
Cô khao khát ngưỡng mộ, tôn trọng và yêu quý.
Và Hướng Tình... sự tồn tại của cô giống như một thanh kiếm Damocles treo lơ lửng ngay đỉnh đầu Cát Đại. Bất kỳ lúc nào cũng thể rơi xuống, chấm dứt thứ cô đang cố giữ.
Nếu như Hướng Tình tồn tại nữa thì ?
Ý nghĩ đó lướt qua trong đầu, Cát Đại giật , hoảng hốt. Cô sợ chính . Sao cô thể nghĩ thứ độc địa như thế?
Cát Đại đó lâu, mãi cho đến khi định rời thì một giọng vang lên lưng khiến cô khựng .
"Cát Đại."
Cô xoay . Đó là một cô gái xa lạ, từng thấy mặt bao giờ.
Mộng Vân Thường
Cô mặc đồ đơn giản, mái tóc đen cắt bằng che ngang trán, đeo kính gọng đen. Thân hình cao gầy nổi bật, nhưng khí chất vô cùng lạnh nhạt.
Cát Đại cau mày: " quen cô ?"
Cô gái mỉm nhẹ, nhưng ánh mắt thì chút cảm xúc nào: " thấy cô chuyện với Hướng Tình. Nhà cô phá sản đúng ?"
Một tiếng “thịch” vang lên trong lồng n.g.ự.c Cát Đại. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh nhạt đáp: "Chuyện đó thì liên quan gì đến cô?"
"Nhà cô phá sản thật . chắc chắn nhầm."
Cát Đại thấy huyệt thái dương nhói lên. Phiền toái nối tiếp phiền toái. Vấn đề với Hướng Tình còn giải quyết xong, giờ thêm bí mật của cô.
Một nổi tiếng trong trường như cô, gọi tên bởi một lạ, vốn chẳng chuyện gì lạ lùng. điều khiến cô sợ hãi là: lạ chuyện nên .
"Nếu đúng thì , đúng thì ? Rốt cuộc cô gì?"
Cô gái bước lên, giọng chậm rãi: " thấy cô căm ghét Hướng Tình, đúng ? Nhìn dáng vẻ cao ngạo đó của cô , đến – chỉ là ngoài – cũng thấy khó chịu. Cô là cô đè ép suốt, chắc chắn còn hận hơn."
Cát Đại im lặng. Trong lòng, một cảm giác quen thuộc trỗi dậy – chính là oán hận.
Cô gái vẫn tiếp tục: "Cô nắm giữ bí mật của cô, chỉ cần cô còn để cô sống, thì cô sẽ khống chế mãi mãi. Cô thực sự sống cả đời chân khác ?"
Cát Đại nghẹn lời, giọng khàn : " còn thể gì khác nữa chứ..."
"Nếu cô c.h.ế.t thì ?"
Cát Đại chấn động. Ánh mắt cô dần trừng lớn. Người giống như đang đùa.
Cô gái cô bằng ánh mắt điềm tĩnh đến lạnh lẽo, như ánh mắt loài rắn độc chờ mồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1670.html.]
Rồi cô đưa tay , môi khẽ cong: "Làm quen chút nhé. tên là Đoan Mộc Di."
Đối với Đoan Mộc Di, thế gian chỉ một chân lý: “Không bạn bè mãi mãi, chỉ lợi ích vĩnh viễn.”
Cô kẻ thù của riêng . Cát Đại cũng khiến cô căm ghét. Bởi , bọn họ chính là đồng minh nhất.
Hôm , khi cuộc chuyện , Đoan Mộc Di chủ động tìm đến Cát Đại và : "Cô xử lý Hướng Tình ?"
Cát Đại ngẩn : "Ý cô là... g.i.ế.c ?"
"Thì chứ? Là cô ép chúng đến bước ."
" mà... dám." Cát Đại thì thào. Tất cả chuyện như một trò đùa độc ác.
Trong lòng Đoan Mộc Di lạnh. Cô từng nghĩ Cát Đại sẽ mạnh mẽ, hóa cũng chỉ là con thỏ nhát gan.
"Không dám cũng . Cô chỉ cần một việc thôi." Đoan Mộc Di nghiêng đầu, chậm rãi : "Nói với Hướng Tình, tối nay mười một giờ, lên sân thượng trường học. Cô cũng cùng. Chỉ thôi. Được ?"
Cát Đại hiểu... Đoan Mộc Di sẽ tay. Và cô, dù trực tiếp gì, cũng sẽ thành đồng phạm.
Tối hôm đó, một hồi do dự, cô vẫn nhắn tin hẹn Hướng Tình đến điểm hẹn.
Có lẽ... một phần trong cô thật sự Đoan Mộc Di thành công.
Cát Đại vẫn nhớ rõ buổi tối hôm .
Cô dẫn Hướng Tình đến tòa nhà phía trường. Bên trong cầu thang tối mờ mờ, ánh đèn nhợt nhạt phản chiếu lên bức tường cũ kỹ.
Hướng Tình phía , chút khó chịu: "Trễ thế mà còn gọi tới đây. Rốt cuộc là chuyện gì?"
Cát Đại trả lời thế nào. May mà lúc , một giọng từ phía vang xuống:
"Cô đoán thử xem."
Từ bậc thang cao, Đoan Mộc Di bước xuống, bóng dáng cao gầy như tách biệt khỏi bóng tối xung quanh.
Hướng Tình lập tức cảnh giác: "Cô là ai? Cô gì?"
Đoan Mộc Di tiến thẳng đến mặt Hướng Tình, dáng cao lớn khiến đối phương trông nhỏ bé như một con gà con.
Cô chỉ chăm chăm, lên tiếng. Còn Cát Đại thì cảm thấy bất an trong lòng.
Cô vốn kẻ độc ác. Nếu vì Hướng Tình ép cô đến đường cùng, thì cô cũng kéo ai cuộc.
Cuối cùng, cô nhịn nữa, bước lên :
"... chịu đủ những lời đe dọa, uy h.i.ế.p của . Nếu cứ tiếp tục như thế , thực sự thể chịu nổi. Rốt cuộc thế nào thì mới chịu buông tha? Cậu . Cứ điều kiện của ."