Lúc , giọng bình thản của Kỷ Hòa vang lên từ điện thoại:
"Nước mắt bò thể thấy ma, với các ?"
Cổ Nhân sững sờ, mặt nhăn như quả mướp đắng:
"Đại sư… hình như cô từng chuyện đó ?"
"Không , bây giờ cũng mà."
Giọng điệu của Kỷ Hòa mang theo ý , hề chút áy náy nào.
Cô vốn thích thù dai, nhưng nếu cơ hội kiếm lợi thì vẫn nên tận dụng.
Trong livestream, bình luận bùng nổ:
"Lá Ngân Hạnh Thỏ Thỏ: Nước mắt bò? Có thể thấy ma á?"
"Tô Lạc Thanh: cũng từng về chuyện , nhưng hình như nước mắt bò thật mà là một loại chất khác pha ."
" Lầm: Thấy ma ! Bao giờ thì nó xuất hiện? Có thể nhắc cho ? sợ lắm!"
"Trống Rỗng: Haha, dám là sợ đến mức chặn hình ảnh từ camera của Quái Vật Nhỏ ! Bây giờ chỉ chăm chăm nhan sắc vô song của streamer thôi, thế là chẳng sợ gì nữa!"
Cổ Nhân khổ, quanh bốn phía. Anh dám hỏi chuyện nước mắt bò gì khác , chỉ đành run rẩy lên tiếng:
"Đại sư Kỷ Hòa, bây giờ chúng nên gì?"
"Anh cần cả. Tí nữa, thứ cần xuất hiện… sẽ tự xuất hiện thôi."
Giọng của Kỷ Hòa nhanh chậm, nhưng khiến bầu khí càng thêm nặng nề.
Cô chằm chằm màn hình, ánh mắt dần trầm xuống.
Trên đó, cảnh tượng trong sân vẫn tiếp tục.
Một hôn lễ đang tổ chức.
Trong sảnh chính, cô dâu và chú rể thành nghi thức bái thiên địa.
Lúc , họ đang đối diện với cao đường, cúi đầu thật sâu.
điều kỳ lạ là…
Vị trí dành cho cao đường chẳng ai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/195.html.]
Thay đó, chỉ ba tấm bài vị đặt ngay ngắn bàn.
Cổ Nhân xa nên thấy rõ, chỉ thể xác nhận rằng đúng ba tấm.
Ba tấm bài vị?
Thông thường, cha hai bên mỗi một tấm, tấm thứ ba là của ai?
Ngay lúc , giọng của chủ trì hôn lễ vang lên:
"Phu thê giao bái!"
Một cơn gió lạnh từ bất ngờ thổi đến!
Bàn ghế trong sân đồng loạt đổ rầm xuống đất.
Ba tấm bài vị bàn cũng lắc lư dữ dội, ngã xuống sàn.
Chú rể hốt hoảng lao lên phía , vội vàng nhặt từng tấm bài vị lên, như thể sợ chúng tổn hại.
điều kỳ lạ là…
Mộng Vân Thường
Cô dâu vẫn im.
Không một động tác dư thừa.
Thậm chí, vạt áo của cô cũng hề xao động dù gió mạnh đến thế.
Cơn gió …
Chỉ thổi đến một , biến mất.
Chú rể khi sắp xếp bài vị, lập tức về vị trí, tiếp tục cúi đầu để thành nghi thức phu thê giao bái.
Thế nhưng—
Ngay khoảnh khắc cúi xuống, khăn trùm đỏ đầu cô dâu chợt rơi xuống đất.
Lộ gương mặt của cô .
Một giọng lạnh lẽo, quen thuộc vang lên.
Giọng đó, như mang theo thở đến từ cõi chết—
"Cậu Hai… cuối cùng… chúng cũng thể bái đường ."