Bốn trói ghế.
Ba nam, một nữ.
Tất cả bọn họ đều bịt mắt, miệng dán băng dính kín mít.
Tay chân vòng ghế, trói chặt đến mức thể cử động. Nhìn tư thế cứng đờ của họ, lẽ hôn mê từ lâu.
Người đàn ông nhấc một thùng nước lên, chút do dự dội thẳng xuống họ.
Nước lạnh buốt, còn lẫn cả những cục đá tan hết, rơi lộp bộp lên mặt họ.
Mộng Vân Thường
“Ưm!”
Bốn lập tức kích thích bởi cái lạnh thấu xương, run rẩy.
Bọn họ thể thấy gì, nhưng thể cảm nhận bản đang trói.
Hoảng loạn.
Giãy giụa.
Một vùng vẫy quá mạnh, cả lẫn ghế đổ nhào xuống đất, nhưng vẫn thể thoát .
Bình luận livestream dần trở nên hỗn loạn:
"Vãi lều, bắt cóc những để gì?"
"Không là kẻ g.i.ế.c biến thái nào đó chứ? Cái tầng hầm trông như từng c.h.ế.t !"
"Chủ kênh, nhanh xem thử ở , mau báo cảnh sát cứu !"
Người đàn ông yên tại chỗ, im lặng quan sát bốn kẻ trói đang run rẩy trong tuyệt vọng.
Thưởng thức.
Giống như một kẻ săn mồi đang tận hưởng nỗi sợ hãi của con mồi.
Anh màn hình, thoáng qua những bình luận đang bay đầy màn hình, nhếch môi lạnh:
"Không kịp . Trước khi cảnh sát đến, sẽ g.i.ế.c từng một… từng bước từng bước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/282.html.]
Nói xong, chậm rãi tháo kính râm xuống.
Ngay lập tức, trong livestream đều c.h.ế.t lặng.
Dưới lớp kính là một đôi mắt đàn ông. chỉ một bên mắt là nguyên vẹn.
Bên còn … trống rỗng.
Hốc mắt lõm sâu, như thể con mắt ai đó móc .
Anh mở to con mắt duy nhất còn lành lặn, chằm chằm Kỷ Hòa qua màn hình.
"Gì đây… Hắn hỏng một mắt ?"
"Thế quái nào … Có khi nào mắt ai đó lấy ?"
"Nhìn kinh khủng quá! cảm thấy như đang thẳng !"
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như d.a.o cạo.
"Kỷ Hòa, cô cứu bọn họ ?"
Bình luận ngừng vài giây.
Tất cả đều nín thở, chờ xem phản ứng của cô gái đối diện màn hình.
Kỷ Hòa vẫn điềm nhiên như cũ.
Cô hề tỏ sợ hãi nao núng ánh của đàn ông kỳ quái .
“Anh cứu họ ?”
Người đàn ông lớn, như thể chuyện gì đó vô cùng thú vị.
"Ha ha ha! Quả nhiên cô thú vị, Kỷ Hòa!"
Anh rút từ trong túi một con dao.
Lưỡi d.a.o sáng loáng phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo trong phòng.
Người đàn ông cúi đầu, chậm rãi lau sạch từng vết bẩn lưỡi d.a.o bằng một tấm khăn. Động tác vô cùng tỉ mỉ, giống như đang nâng niu một vật báu.
"Không, cô cứu họ."